Mười phút sau.
Chiếc Maybach trầm mặc băng qua khu chợ đêm rực rỡ đèn màu mới vừa lên đèn.
Cửa kính xe khép chặt, bên trong trở thành một thế giới riêng, yên ắng đến kỳ dị.
Trần Mặc ngồi tựa vào lưng ghế sau, ngẩng đầu dựa vào thành ghế, một cánh tay đưa lên che mắt. Người ngồi bên cạnh cậu vẫn im lặng từ đầu đến giờ, y như thể không hề tồn tại.
Rất nhanh, Trần Mặc mở miệng:
“Ven đường tìm chỗ nào đó thả tôi xuống.”
Ánh mắt người bên cạnh quét sang, mang theo một lực áp chế như có hình thể. Trần Mặc nghe thấy hắn hỏi:
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi tự đánh xe đi. Tùy tiện đâu cũng được.”
Đối phương như có chút không hiểu:
“Cần thiết phải như vậy?”
“Không cần thiết à?” Trần Mặc buông cánh tay xuống, lộ ra đôi mắt mệt mỏi, vệt bóng dưới mí mắt hằn rõ. Nhưng giọng nói của cậu lại thẳng thừng đến mức không thể chối cãi:
“Nơi này ngoài Cẩu Ích Dương ra thì không ai khác. Cậu ta thần kinh thô mới gọi ngươi tới. Vừa nhìn thấy người cần giúp là tôi, lớp trưởng vẫn muốn thể hiện mình thích giúp người sao?”
Tịch Tư Yến bật cười, giọng cười không hề mang chút nhu hòa nào, trái lại còn áp lực rõ ràng.
“Cậu cho là ta đang diễn trò à?”
Trần Mặc nhướn mày, châm chọc:
“Chẳng lẽ không phải?”
“Tên đầy đủ,” hắn gọi, giọng bắt đầu lạnh:
“Trần Mặc. Ta vốn không thích lo chuyện thiên hạ, nhưng nếu ta đã xen vào thì cũng không muốn bị người khác chĩa mũi vào mắng. Đặc biệt là còn viện cớ cái thứ mâu thuẫn huynh đệ nhà họ Dương để gây sự. Cậu nếu không phục, thì có bản lĩnh mà tranh.”
Trần Mặc khẽ cười, cười đến mức khiến người ta nghẹn lại.
“Tranh với ai?” Cậu hỏi, “Cái tên thanh mai trúc mã nhỏ của ngươi à?”
Thấy rõ thái dương Tịch Tư Yến khẽ co giật, Trần Mặc lại càng tiến gần hơn, từng chữ như có gai:
“Hắn cũng xứng?”
Không chờ đối phương đáp, Trần Mặc xoay người dựa hẳn về sau, khóe môi giật giật.
“Hay là tranh với đám người nhà họ Dương kia?”
Cậu lười biếng ngả đầu ra sau, “Tôi không rảnh.”
Tịch Tư Yến cuối cùng vẫn không ném cậu khỏi xe.
Xe chạy thẳng đến cổng bệnh viện.
Trần Mặc đứng bên đường, dõi mắt nhìn đuôi xe biến mất nơi cuối phố rồi mới xoay người bước vào bệnh viện.
Bên kia, trong xe vừa rẽ qua ngã tư.
Tài xế lão luyện liếc gương chiếu hậu, cân nhắc rồi lên tiếng:
“Tư Yến, cứ vậy mà đi luôn sao? Ta thấy đứa nhỏ đó bệnh nặng lắm rồi.”
Tịch Tư Yến hờ hững đáp:
“Cái miệng bén như dao vậy, ta còn phải giúp hắn?”
“Ta thấy nó chưa chắc là nhắm vào cậu đâu.” Lâm thúc hòa giải, “Nói cho cùng thì chuyện này nhà họ Dương làm hơi quá. Không nói đối xử công bằng, ít ra cũng đừng nặng bên này nhẹ bên kia như thế. Bệnh thành ra vậy, mà còn mặc kệ…”
Lâm thúc theo Tịch gia bao năm, đương nhiên biết rõ Dương Thư Nhạc, chỉ là rốt cuộc vẫn không gọi tên.
Dù sao thì... cũng không tới lượt ông trách móc.
Ông chậm rãi tiếp:
“Loại chuyện này ai rơi vào cũng khó mà chịu được. Dù bảo ôm nhầm chẳng phải lỗi của Thư Nhạc, nhưng hai đứa từ nhỏ cùng lớn lên, cậu thiên vị hắn cũng không lạ... nhưng ta cứ thấy chuyện này mà thiên vị quá thì cũng không ổn.”
Về chuyện ôm nhầm, Tịch Tư Yến không tỏ thái độ.
Hắn chỉ nói:
“Lâm thúc, từ khi nào thúc cũng tin vào mấy lời đồn bên ngoài?”
“Không đúng à?” Lâm thúc cười lớn, “Cậu ấy à, từ nhỏ đã bênh người không bênh lý. Bao giờ chịu ngồi xuống giảng đạo lý với ai?”
Bên trong xe lại rơi vào yên tĩnh.
Một lát sau, Tịch Tư Yến lên tiếng:
“Gọi người đến bệnh viện sắp xếp.”
“Đừng để cậu ta chết thật.”
Chương 4
Trần Mặc thuận lợi lấy được số khám gấp, bác sĩ lại nghiêm túc đến mức cực đoan, hỏi thăm từng chút một từ triệu chứng nhỏ đến chuyện lớn. Mãi cho đến khi truyền dịch, đã qua hơn nửa tiếng.
Truyền hết bốn bình, lúc y tá kết thúc thì ngoài trời đã bắt đầu hửng sáng.
Trong cơn ngủ ngắn, Trần Mặc bị y tá đánh thức. Khi mở mắt nhìn lên tờ lịch trên tường, trong tim cậu đột nhiên hẫng một nhịp.
Nhiệt độ cơ thể dần hạ xuống như thủy triều rút, tứ chi bủn rủn cũng dịu bớt phần nào.
Cảm giác ốm đau đang dần rút đi, thay vào đó là sức sống phập phồng trở lại trong thân thể còn trẻ tuổi.
Giữa tháng Chín, sáng sớm phảng phất hơi lạnh đầu thu. Ánh mặt trời rọi lên tầng cao của các toà nhà, tầng mây tan ra. Trước cổng bệnh viện, công nhân vệ sinh đang quét những chiếc lá rụng ven đường, tiếng sột soạt bị nhấn chìm dưới âm thanh xe cộ huyên náo của thành phố.
Tất cả dường như vẫn vậy, nhưng lại không còn là hôm qua nữa.
Trần Mặc ăn sáng xong, gọi một chiếc taxi.
Tài xế hỏi:
“Đi đâu?”
“Trà Cảnh Loan.”
“Nha, chỗ đó cách đây cũng mười mấy cây số đấy.” Tài xế tán gẫu, quay đầu nhìn cậu một cái, cười cười:
“Giờ này mới từ bệnh viện ra, bị bệnh à?”
Trần Mặc đáp:
“Cảm cúm.”
“Mấy hôm nay sáng tối chênh lệch nhiệt độ lớn, dễ bị cảm mà.” Tài xế là một bác tài nhiệt tình, tiếp tục hỏi:
“Cậu tuổi này chắc vẫn còn đi học hả? Bị bệnh mà người nhà không ai đi cùng sao?”
Trần Mặc bật cười:
“Bằng tuổi tôi rồi, bị bệnh còn cần ba mẹ theo à?”
“Không thể nói thế.” Tài xế đưa tay chỉ tấm ảnh gia đình dán trên bảng xe, giọng vừa chua xót vừa tự hào:
“Con gái tôi cỡ cậu đấy, học cũng khá lắm, năm sau thi đại học. Mẹ nó bỏ việc để chăm lo cho nó, vậy mà con bé vẫn hay than phiền. Không còn cách nào khác, tôi mỗi ngày phải ra ngoài chạy xe kiếm sống, phải nuôi gia đình chứ còn sao nữa.”
Trần Mặc nhìn bức ảnh, nhẹ giọng nói:
“Vậy con gái bác may mắn thật.”
“May mắn gì mà may mắn.” Tài xế thở dài, “Gia cảnh cũng vậy thôi, tương lai còn phải dựa vào bản thân nó. Mà tôi thấy cậu ở Trà Cảnh Loan cơ à, nhà chắc cũng có điều kiện. Ba mẹ cậu chắc bận lắm, nên mới để cậu một mình thế này.”
Trần Mặc bất ngờ nghe ra chút an ủi trong đó, bật cười:
“Có lẽ thế.”
Chỉ là... cậu thật sự không cần.
Xe chạy thẳng vào khu biệt thự.
Trần Mặc vừa xuống xe, đến cổng lớn thì bị chặn lại.