"Các ngươi chép chữ trên bảng đen một lần trước."
Sau khi Bộ Phàm dặn dò một tiếng, đi ra khỏi trường tư thục.
Bọn nhỏ cũng chú ý tới chuyện bên ngoài, mặc dù tò mò, nhưng bọn hắn vẫn thành thật viết chữ.
Miệng nhỏ của Hỏa Kỳ Lân cắn phấn viết, tò mò nhìn bên ngoài.
"Tiểu Lân, tiên sinh từng nói, không thể ăn phấn viết, ăn sẽ bị tiêu chảy!"
Tiểu Thảo ngồi cùng bàn nhìn thấy bộ dáng dễ thương của Hỏa Kỳ Lân, cười nhắc nhở.
"Được, cám ơn Tiểu Thảo tỷ tỷ!" Hỏa Kỳ Lân ngọt ngào nói.
...
"Lão thôn trưởng, các tộc trưởng, các ngươi sao lại rảnh rỗi tới đây?"
Ra khỏi trường tư thục, Bộ Phàm cười lên tiếng chào hỏi bọn người Vương Trường Quý.
Sau đó ánh mắt rơi trên người nam tử thanh niên, nam tử thanh niên này cũng không phải người bình thường, mà là một người tu sĩ Luyện Khí tầng chín.
"Bộ Phàm, mấy năm không gặp chẳng những ngươi làm thôn trưởng, còn làm tiên sinh dạy học trong thôn!" m thanh của nam tử thanh niên kia bình thản nói.
"Ngươi là?" Bộ Phàm nghi hoặc.
"Tiểu Phàm, ngươi không biết nhi tử của Tống viên ngoại sao?" Vương Trường Quý nhắc nhở.
"Ngươi là Tống Tiểu Xuân?"
Bộ Phàm giật mình, trong đầu lập tức hiện lên một bóng người tròn núc ních, nhìn lại thanh niên dáng người thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng trước mắt. Đây là biến dị sao?
"Coi như ngươi không quên ta!"
Đối với sự bất ngờ của Bộ Phàm, ngược lại Tống Tiểu Xuân cũng chẳng suy nghĩ gì, hắn không trở về nhiều năm như vậy, đừng nói là Bộ Phàm bất ngờ, cha mẹ của hắn cũng trợn mắt há hốc mồm.
"Ta thực sự thiếu chút nữa đã không nhận ra ngươi, ngươi so với trước kia, thay đổi quá lớn." Bộ Phàm cười nói.
"Có thời gian hai chúng ta ra ngoài tâm sự?" Tống Tiểu Xuân nói.
Bộ Phàm cũng không sợ Tống Tiểu Xuân tìm hắn để gây sự, cũng không từ chối, gật đầu, đi ra ngoài với Tống Tiểu Xuân.
Bọn người Vương Trường Quý biết Tống Tiểu Xuân tìm Bộ Phàm nhất định là có chuyện, đi theo cũng không tốt, đành phải đợi ở bên trong trường tư thục, nhìn bọn nhỏ luyện chữ.
"Không biết ngươi đến tìm ta có chuyện gì?"
Rời khỏi trường tư thục, Bộ Phàm tò mò nói.
"Ngươi không cần khẩn trương, ta không phải tìm ngươi gây phiền phức, trước kia mọi người tuổi còn nhỏ đều không hiểu chuyện, những chuyện kia, ta đã quên bảy tám phần."
Tống Tiểu Xuân vẫy tay, một bộ dáng hào khí. Khóe miệng Bộ Phàm co rúm. Nếu không phải là giá trị thù hận hiện tại là 20, hắn đã tin.
Nhưng mà mấy năm này, giá trị thù hận của Tống Tiểu Xuân đối với hắn dần dần thấp xuống, điều này là sự thật. Có thể phát triển theo năm tháng, người cũng sẽ thay đổi theo.
"Hơn nữa, bây giờ ta là tu tiên giả, cách Trúc Cơ kỳ chỉ thiếu chút nữa, ngươi chỉ sợ còn không biết Trúc Cơ là gì."
"Trúc Cơ chính là tu tiên giả chân chính, tiện tay làm mây mưa thất thường, bay ở trên không, tuổi thọ có thể sống đến hơn hai trăm tuổi."
"Mà bây giờ ta là Luyện Khí tầng chín, không tới năm năm ta chính là một người tu sĩ, Trúc Cơ kỳ sao lại có thể có cùng kiến thức với một kẻ phàm phu tục tử như ngươi!"
Tống Tiểu Xuân chắp hai tay, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: "Mà hơn nữa, bây giờ ta là đại đệ tử của Thiên Huyền môn, Bộ Phàm, có phải bị dọa hay không!"
"Ừm, rất lợi hại!"
Bộ Phàm phủi tay, cuối cùng hắn đã hiểu mục đích Tống Tiểu Xuân gọi hắn ra ngoài, hóa ra là muốn khoe khoang ở trước mặt hắn.
"Chẳng lẽ ngươi không hâm mộ một chút nào? Hoặc là hối hận khi đó ngươi không có bái Thiên Huyền môn!" Tống Tiểu Xuân nhíu mày, đối với vẻ mặt không mặn không nhạt này của Bộ Phàm, hắn rất không thích.
"Sẽ không, ta cảm thấy bây giờ không tệ." Bộ Phàm nhún vai.
"Tầm nhìn hạn hẹp! Tuổi thọ của người phàm cùng lắm chỉ là trăm năm, mà tu sĩ lại có thể trải qua ngàn năm, vạn năm, thậm chí trường sinh bất lão!" Tống Tiểu Xuân vô cùng kiêu ngạo nói.
"Đúng là không tệ!" Bộ Phàm gật đầu.
"Hâm mộ không? Xem như ngươi và ta là hảo hữu khi còn bé, nếu ngươi đồng ý, ta có thể thu ngươi làm đồ đệ, truyền thụ đạo pháp vô thượng cho ngươi!" Tống Tiểu Xuân chắp hai tay, bộ dáng cao nhân đắc đạo nói.
"Về sau, chờ ta bước vào Trúc Cơ kỳ chính là trưởng lão Thiên Huyền môn, vậy ngươi cũng là một người đệ tử môn hạ của trưởng lão Trúc Cơ kỳ!"
【Nhiệm vụ: Bái sư học nghệ】
【Nhiệm vụ giới thiệu: Bởi vì năm đó bị người nào đó bắt nạt, Tống Tiểu Xuân canh cánh trong lòng, nhưng nhìn thấy người nào đó ra sức vì thôn, hắn dự định thu người nào đó làm đồ đệ, để người nào đó bưng trà đổ nước cho hắn】
【Nhiệm vụ ban thưởng: 100000 điểm kinh nghiệm, một môn thần thông】
【Tiếp nhận! Từ chối! 】
Quả nhiên là vẫn nhớ thù năm đó. Nhưng mà, năm đó là ai bị bắt nạt!
"Ý tốt của ngươi, ta xin nhận, ta cảm thấy ở trong thôn sẽ có ý nghĩa hơn một chút!" Bộ Phàm không cần suy nghĩ từ chối nói.
"Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ!" Sắc mặt Tống Tiểu Xuân nghiêm nghị nói.
"Nghĩ rất kỹ càng." Bộ Phàm nói.
"Quả nhiên là người có tầm nhìn hạn hẹp!"
Tống Tiểu Xuân tức giận phất tay áo muốn rời khỏi, nhưng đột nhiên bước chân hắn dừng lại.
"Qua ít thời gian nữa Thiên Huyền môn sẽ chuyển đi, đến lúc đó ta cũng sẽ đi theo, chỉ là chuyến đi này, không biết bao nhiêu năm mới có thể trở về, cha mẹ ta nhờ ngươi, về sau ta sẽ cảm tạ."
Nhìn thấy bóng lưng của Tống Tiểu Xuân đi xa, Bộ Phàm khẽ cau mày.
Thiên Huyền môn chuyển đi sao? Hẳn là có quan hệ với đại chiến chính tà?
Nhưng mà cũng rất nguy hiểm, may mà lúc trước không bái vào Thiên Huyền môn, bằng không bây giờ phải chạy trốn.
Quả nhiên chuyện thị phi của Tu Tiên giới quá nhiều. Bộ Phàm lắc đầu, trở lại trong trường tư thục.
Bọn người Vương Trường Quý vội vàng đi lên hỏi thăm, Bộ Phàm cũng không giấu diếm, nói Tống Tiểu Xuân có dự định nhận hắn làm đệ tử ra.
Trong đó chuyện liên quan tới việc Thiên Huyền môn chuyển đi, tất nhiên sẽ không nói.
"Không ngờ tới Tiểu Xuân cũng có cảnh giới phi thiên kia!"
Bọn người Vương Trường Quý thở dài một tiếng, bọn họ không hiểu cái gì gọi là Luyện Khí kỳ, Trúc Cơ kỳ, nhưng bọn họ hiểu được Tiên nhân có thể bay tới bay đi trên trời là cực kỳ lợi hại.
Nhưng mà đối với chuyện Bộ Phàm sẽ từ chối Tống Tiểu Xuân, bọn họ cũng không bất ngờ.
Năm đó Bộ Phàm có thể từ chối trưởng lão Thiên Huyền môn kia, bây giờ lại từ chối một lần nữa, cũng không cảm thấy gì.
Tống Tiểu Xuân chỉ chờ trong thôn có hai ngày thì phải rời đi.
Sau khi không ít người trong thôn biết nhao nhao tới đưa tiễn, dù sao, Tống Tiểu Xuân cũng là Tiên nhân đi ra từ thôn bọn họ.
Làm thôn trưởng, đương nhiên Bộ Phàm phải làm gương, dẫn một đám đệ tử tới đưa tiễn Tống Tiểu Xuân.
Tống Tiểu Xuân liếc mắt nhìn Bộ Phàm một cái, lại nhìn các hương thân một chút, sau khi trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu, tay áo vung lên, ánh sáng trắng lóe lên, một chiếc thuyền gỗ nhỏ xuất hiện từ trên không.
Chiếc thuyền gỗ nhỏ này là pháp khí phi hành Tống Tiểu Xuân thi đấu đoạt giải quán quân ở Thiên Huyền môn lấy được.
Bên trong có khảm linh thạch thấp phẩm, chỉ cần tu sĩ tiêu hao một chút linh lực đã có thể khống chế, cho dù là tu sĩ không tới Trúc Cơ cũng có thể điều khiển nhẹ nhàng.
Tống Tiểu Xuân không nói nhiều, sau khi ngồi lên thuyền gỗ nhỏ, thuyền gỗ nhỏ dần dần bay lên, trong đám người lộ vẻ hâm mộ rồi biến mất ở chân trời.
"Đây chính là Tiên nhân!" Trong mắt không ít hài tử sáng lên vì khao khát.
"Có cái gì mà hâm mộ, chỉ cần các ngươi đi theo học tập tiên sinh, các ngươi còn lợi hại hơn so với bọn hắn!" Hỏa Kỳ Lân ngẩng đầu nhỏ lên nói.
"Thật sao?"
Vẻ mặt Tiểu Thảo không tin, những hài tử khác cũng không tin. Tiên sinh chỉ dạy bọn họ học chữ, có khi sẽ còn dạy bọn họ đánh cờ vây, đánh đàn, vẽ tranh, nhưng những thứ này đâu có thể so sánh với Tiên nhân tu luyện tiên pháp.
"Các ngươi còn không tin, thư sinh thật sự lợi hại có thể phun một bãi nước miếng giết chết Tiên nhân!" Bộ dáng Hỏa Kỳ Lân rất chân thành nói.
"Thật sự lợi hại như vậy?"
Bọn người Tiểu Thảo há cằm ra, bọn hắn sao lại không tin. Đừng nói đám con nít này không tin, các hương thân xung quanh cũng không có ai tin. Thư sinh sao lợi hại như vậy, còn có thể lợi hại hơn Tiên nhân phi thiên độn địa? Điều này sao có thể!
"Được rồi được rồi, nên lên lớp rồi, các ngươi đi tới trường tư thục với ta!"
Bộ Phàm tất nhiên nghe thấy Hỏa Kỳ Lân nói, cũng không coi là thật, chỉ cho là Hỏa Kỳ Lân có ý muốn để hắn truyền thụ pháp thuật tu tiên cho bọn nhỏ. Chỉ là bọn nhỏ đều không có linh căn, điều này hắn đã tự tay kiểm tra.
"Côn chi xi xi, ôm vải mậu ti, phỉ đến mậu ti, đến tức ta mưu, tiễn tử lội suối..."
Sáng sớm đã có tiếng đọc sách vang vọng trong ngôi làng nhỏ yên bình, tựa như ánh nắng ấm áp trong mùa đông, sưởi ấm tất cả trái tim của mọi người.
Trong một khoảnh khắc, rất nhiều dân làng bận rộn sẽ dừng công việc của họ lại và lặng lẽ lắng nghe âm thanh này.
Bọn họ cũng không hiểu tại sao, mỗi khi bọn họ nghe thấy tiếng đọc sách của trẻ con, trái tim của bọn họ sẽ cực kỳ yên tĩnh và bình yên.
Hơn nữa bọn họ còn chú ý mỗi khi làm việc mà nghe thấy tiếng đọc sách của bọn trẻ thì sẽ vô cùng hăng hái, giống như trẻ ra hơn mười tuổi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Chớp mắt đã đến lúc tan học, bọn nhỏ luôn bước từng bước tạm biệt rồi rời đi.
Mà Bộ Phàm cưỡi tiểu bạch lư, Hỏa Kỳ Lân ngồi ở phía trước chậm rãi đi về nhà.
"Ta có một tiểu bạch lư nha, đến bây giờ ta cũng chưa từng cưỡi, có một ngày ta quyết tâm cưỡi nó đi chợ phiên, trong tay ta cầm chiếc roi da nhỏ, trong lòng ta đang đắc ý..."
Cái miệng nhỏ của Hỏa Kỳ Lân hát nghêu ngao, cái đầu nhỏ như hạt dưa lúc lắc đong đưa sang trái sang phải, trên đầu buộc hai nhúm tóc nhỏ, có vẻ cực kỳ hoạt bát đáng yêu.
Nghe âm thanh non nớt sảng khoái kia của Hỏa Kỳ Lân, trong lòng Bộ Phàm không tự chủ mà thoải mái hơn rất nhiều.
"A, ca ca, huynh xem, đó là lão thôn trưởng!"
Ngón tay trỏ của Hỏa Kỳ Lân chỉ về phía trước, Bộ Phàm giương mắt nhìn lại, từ phía xa thấy Vương Trường Quý đứng ở trước cửa nhà hắn.
Tiểu bạch lư có đôi mắt rất tinh, lập tức tăng tốc chạy về phía đó.
Chẳng bao lâu sau nó đã đến nơi.
"Lão thôn trưởng, ngươi muốn tìm ta sao, cứ trực tiếp đến tư thục là được rồi, không cần phải đợi ở trước cửa nhà của ta!"
Bộ Phàm xoay người một cái đã nhảy xuống từ trên lưng của tiểu bạch lư, chào hỏi với Vương Trường Quý.
"Đến tư thục không tiện lắm!" Vương Trường Quý khoát tay áo.
Thấy tư thế này, Bộ Phàm không cần hỏi cũng biết Vương Trường Quý tìm hắn khẳng định có chuyện muốn nói, vội vàng mời Vương Trường Quý vào trong nhà.
"Cây đào của ngươi trồng không ngờ đã lớn như vậy rồi, lần sau kết quả nhớ cho ta mấy trái!"
Đi qua sân, Vương Trường Quý nhìn cây đào lớn trong viện thì cảm thán nói.
"Lão thôn trưởng, không phải là ta không muốn để lại cho ngươi, mà là ta căn bản cũng chưa từng ăn được quả đào này!" Bộ Phàm cười khổ lắc đầu.
"Không thể nào, một gốc đào lớn như vậy còn không kết quả được sao?" Vương Trường Quý lại đánh giá cây đào: "Có phải không bón phân đủ không?"
"Không rõ lắm!"
Bộ Phàm lắc đầu.
Bón phân sao?
Hắn nhớ rõ con tiểu bạch lư này mỗi ngày đều bón phân cho cây đào, cũng không thấy cây đào này có thay đổi gì.
Vương Trường Quý cũng không hỏi nhiều về vấn đề này, đi theo Bộ Phàm vào trong phòng.
Hỏa Kỳ Lân rất thuần thục mà bưng trà rót nước cho bọn họ.
Vương Trường Quý không khỏi cảm thán: "Thật đúng là một đứa nhỏ hiểu chuyện!"
Hỏa Kỳ Lân lộ ra nụ cười vừa đáng yêu vừa ngọt ngào, thân thể nhỏ bé hơi thi lễ: "Cảm ơn lão thôn trưởng gia gia đã khen ngợi!"
Bộ Phàm: "..."
Bán manh thật đáng xấu hổ!
"Tiểu Phàm, ngươi vẫn thật là có phúc khí!"
Vương Trường Quý cười đến đặc biệt thoải mái, có thể là đã lớn tuổi rồi, cực kỳ thích dáng vẻ của đứa nhỏ vừa đáng yêu vừa lấy lòng.
"Được rồi!"
Bộ Phàm gãi gãi đầu: "Đúng rồi, lão thôn trưởng, lần này ngươi đến tìm ta là có chuyện gì?"
"A, là như vậy, Thiết Đản, Nhị Cẩu và mấy hài tử cùng tuổi cũng nên đến trấn trên thử tay rồi!" Vương Trường Quý bưng chén trà nói.
Đi thử tay?
Bộ Phàm có chút phản ứng không kịp.
Nhưng sau đó đã hiểu được lão thôn trưởng có ý gì.
"Ý của Lão thôn trưởng là muốn đi thi khoa cử? Nhưng mà với học thức của bọn Thiết Đản thì có phù hợp không?"
Bộ Phàm có chút chần chờ, hắn chưa từng thi khoa cử, không rõ độ khó của khoa cử như thế nào.