“Tôi sợ đến mức không thét lên nổi, vội vã bỏ chạy về nhà, còn vì quá sợ mà sốt cao.”
“Nói ra thì thật buồn cười, để chữa cơn sốt cho tôi, mẹ tôi lại đi xin một miếng thịt cá, tôi vừa nhìn thấy thịt cá đã nhớ tới bộ dạng của Tiểu Phượng, sống chết cũng không chịu ăn, kết quả bị mẹ mắng là không biết điều, còn ăn một trận đòn thừa sống thiếu chết.”
“Sau đó tôi cũng không hỏi han gì thêm về Tiểu Phượng nữa, khi ốm đau cũng tự mình chịu đựng, không đi xin thịt cá.”
“Nửa năm sau, Tiểu Phượng chết.”
“Không ai biết cô ấy chết như thế nào, thậm chí không để lại thi thể, chỉ hóa thành một vũng máu, trong đó lấp lánh những mảnh vảy cá mất đi ánh sáng.”
“Hóa ra chỉ cần Tiểu Phượng còn sống, thịt cá còn bán được, nhà cô ấy còn có thể mỗi tháng nhận được lương thực, gia súc, ngày ngày ăn ngon uống say. Nhưng giờ cô ấy chết rồi, cha mẹ cô ấy đứt luôn con đường làm giàu, khóc lóc thảm thiết. Người trong làng nghĩ đến chuyện sau này nếu ốm đau sẽ phải trông cậy vào lão thầy thuốc y thuật tồi tệ, ai nấy cũng buồn không kém.”
“Nhưng dù vậy, trong làng cũng chẳng ai làm tang lễ cho cô ấy, lấy lý do rằng cô ấy chẳng còn thi thể, không cần phải tốn thêm tiền bạc công sức.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play