Đại Ung triều sùng Phật, ngay cả Mục Lâm Xuyên cũng không ngoại lệ.

Chỉ là Phất Phất lại là một người kiên định tin vào chủ nghĩa duy vật, từ nhỏ bà nội nàng đã dạy nàng phải tin vào Mao Chủ Tịch và [bị che mất].

Sáng sớm hôm sau, nhân lúc trời còn chưa sáng rõ, Lục Phất Phất nhẹ tay nhẹ chân trở mình xuống giường.

Không ngờ Trương tài nhân lại cảnh giác vô cùng, ngái ngủ hỏi: “Phất Phất, muội đi đâu vậy?”

Lục Phất Phất đáp: “Ta... ta đói quá, đi lấy chút đồ ăn.”

"Ừm." Trương tài nhân yên tâm, lại vùi đầu ngủ tiếp.

Mượn màn sương mờ ảo buổi sớm làm che chắn, Phất Phất lén lút lẻn vào Lâm Hoa viên, cầm tiểu đao nhỏ, nhắm vào viên bảo thạch trên tượng Phật mà so đo một hồi, còn chưa kịp ra tay, trong vườn bỗng vang lên một tràng tiếng bước chân.

Phất Phất giật mình kinh hãi, vội vàng nhét đao vào tay áo.

Nàng kinh ngạc trông thấy vị bệ hạ kia áo xiêm rộng mở, chân trần, vẻ mặt lạnh băng, bước đi giữa Lâm Hoa viên, tay áo tung bay như mây đen vần vũ, tựa như một vong linh phiêu bạt. Theo sau còn có một đám mỹ nhân run rẩy như những chú gà con.

“Ngươi là ai? Sao trẫm chưa từng gặp?”

Một giọng nói lạnh lẽo, trơn trượt như rắn vang lên bên tai.

Khi Phất Phất hoàn hồn lại, đã quỳ rạp dưới chân thiếu niên ấy.

Mục Lâm Xuyên mặt không cảm xúc hỏi, đôi mắt đỏ thẫm tựa khối máu đóng băng lại, khiến tim Phất Phất – nghĩ đến đây chính là mục tiêu nhiệm vụ – khẽ lỡ mất một nhịp.

Chưa đợi nàng đáp lời, bệ hạ đã thô bạo kéo nàng vào lòng.

Bàn tay thiếu niên lạnh lẽo như loài rắn.

Hắn dường như lại gầy đi đôi chút, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trên khuôn mặt trắng bệch nhuốm một tầng đỏ ửng bất thường, tùy tiện vò nắn nàng mấy cái, cúi mắt, thờ ơ hỏi: “Xấu thế này cũng vào được hậu cung của trẫm? Đút lót cho nội thị à?”

Vừa gặp mục tiêu công lược, lại bị đối phương tuỳ tiện nhào nặn, Phất Phất nhất thời ngơ ngẩn: “Không... không có tiền.”

Thiếu niên nheo mắt, bóp cằm nàng, ép nàng ngẩng mặt đối diện: “Tên gì?”

Phất Phất ngây ngốc ngẩng đầu lên, làn da ngăm đen do suốt năm dài chạy nhảy ngoài đồng, trong ánh mắt thấp thoáng vẻ kiêu ngạo quật cường như một chú nai nhỏ.

Thành thật mà nói, Phất Phất đã từng nghiêm túc nghĩ qua, nếu gặp bệ hạ, nàng nên phản ứng thế nào mới có thể nhanh chóng thu hút ánh mắt Mục Lâm Xuyên, giành được sự ưu ái.

Thế nhưng khi ngày đó thật sự tới, tất cả những toan tính trước kia đều thành công cốc.

Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, dẫu đã có chút tâm tư mơ hồ, rốt cuộc vẫn không kịp phòng bị trước nỗi sợ hãi cuồn cuộn ập đến.

Hai hàm răng Phất Phất va lập cập, trong lòng chợt tỉnh ngộ – mình trước đây thật quá ngây thơ.

Đây là cổ đại kia mà! Hoàng đế giết người chỉ bằng một câu nói!

Tiểu cô nương mặt mày tái nhợt, những mưu tính vụn vặt phút chốc tiêu tan thành mây khói, theo bản năng thốt ra: “Thiếp... thiếp tên Lục Phất Phất.”

Không khí như đọng lại trong chốc lát.

Thiếu niên lộ ra vẻ mặt khó chịu, dứt khoát đẩy nàng ra, lạnh lùng phán: “Khó nghe.”

Thế là, nàng lập tức bị lôi xuống, tống vào lãnh cung.

Đúng lúc ấy, từ trong bụi hoa lao ra một bóng người.

Vừa loạng choạng chạy vừa hô lớn: “Phất Phất!!”

“Phất Phất!!”

Là tiếng của Trương tài nhân. Trán Lục Phất Phất lấm tấm mồ hôi, trong cơn mơ hồ hoảng loạn chỉ nghĩ, chẳng phải Trương tài nhân đang ngủ sao? Sao lại chạy ra đây? Còn là tìm nàng?

Nhưng khi nhìn thấy một mỹ nhân vén váy chạy vội ra giữa làn sương mờ, tóc mai rối loạn, váy áo vương đầy hoa rụng, thở hổn hển, ánh mắt ướt đẫm bởi màn sương, vẻ mặt lại tội nghiệp đáng thương.

Không ngờ lại chạm mặt bệ hạ, mỹ nhân run lẩy bẩy, lập tức quỳ sụp xuống.

Thiếu niên nhìn mỹ nhân trước mặt đầy tò mò.

Hắn chẳng buồn liếc lấy Lục Phất Phất đang bị kéo đi, chỉ chớp hàng mi dài, ánh mắt trong sáng ngây thơ, ngoắc ngoắc tay với Trương tài nhân: “Ngươi, lại đây.”

Trương tài nhân sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất, nước mắt rưng rưng như mưa.

Lục Phất Phất thấy bệ hạ đưa tay kéo Trương tài nhân vào lòng, hững hờ liếc nhìn một cái, sau đó dùng ngữ khí như chọn heo, lạnh nhạt phán: “Cái này còn tạm.”

Sau đó, Phất Phất bị lôi đi, không thấy được trọn vẹn tình cảnh kế tiếp. Nhưng theo một cách nào đó, nàng cũng coi như giúp Trương tài nhân thực hiện ước nguyện không phải hầu hạ thị tẩm.

Rốt cuộc sao lại thành ra thế này!

Tiểu cô nương như mất hồn mất vía, đôi mắt đờ đẫn há hốc miệng, vô hồn lững thững theo sau một tiểu nội thị.

Rõ ràng nàng đã sắp đặt kỹ lưỡng rồi!! Phải giống như Hoàn Hoàn năm xưa, ở Lâm Hoa viên tình cờ gặp bệ hạ, để lại một ánh nhìn kinh diễm khiến người ta tưởng nhớ không quên.

Tưởng tượng thật đẹp đẽ, hiện thực lại phũ phàng.

Phất Phất bị đả kích đến đôi mắt vô hồn, ủ rũ như gà trụi lông, toàn thân rã rời.

Sau khi bị lôi đi, nàng nhanh chóng bị một tiểu nội thị quăng ra khỏi khu vườn, gọn gàng sạch sẽ, nhanh gọn dứt khoát, đóng gói tống thẳng vào Vĩnh Hạng.

Vĩnh Hạng, chính là nơi giam giữ các phi tần cung nữ thất sủng trong hoàng cung. Hệ thống đưa ra giải thích đơn giản hơn: —— lãnh cung.

Hệ thống: 【Từ nhập cung đến lãnh cung, chúc mừng ký chủ vinh dự trở thành vị phi tần có tốc độ thất sủng nhanh nhất trong lịch sử hoàng cung Đại Ung nhé ! ^0^】

Phất Phất: ……

Đừng nói nữa, nói thêm nữa người ta ngốc thật mất.

Tiểu cô nương lặng lẽ thở ra một ngụm u hồn.

"Đã vào Vĩnh Hạng rồi, thì đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài nữa." Tiểu nội thị dẫn nàng vào tên là Tông Ái.

Tông Ái thở dài, ánh mắt mang theo vẻ thương cảm nhìn Phất Phất: “Bất quá cũng đừng quá buồn, tuy cả đời không được bệ hạ triệu kiến, nhưng nơi này cũng an toàn.”

Phất Phất lơ mơ gật đầu: “Cũng... cũng được?”

Tiểu nội thị càng thêm thương cảm.

Tông Ái đứng lại, đưa tay chỉ về phía trước. Phất Phất lấy lại tinh thần, nhìn theo hướng hắn ta chỉ.

Chỉ thấy trong sân, một tấm tấm chăn gối đủ màu đang phơi nắng, rất nhiều thiếu nữ đang bận rộn giặt giũ nhuộm vải, mồ hôi ướt đẫm người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play