Lạc Thanh Chu nghe hắn ta nói như vậy, trong lòng lập tức có chút thất vọng.
Hắn còn muốn để Nhị công tử trước mặt dạy hắn bộ quyền pháp này, thì ra bộ quyền pháp này chỉ có hình thức, trông thì phô trương thanh thế mà không dùng được.
Tần Xuyên nói:
- Nghe nói bộ quyền pháp này là một tên Võ sư mang ra từ trong một cái huyệt mộ nào đó, sau khi truyền thụ đồ đệ dần dần lưu truyền ra. Thuyết pháp ngay từ đầu lưu truyền xuống là, luyện bộ quyền pháp này đến cực hạn không chỉ có thể nghe như tiếng sấm cuồn cuộn, thanh thế kinh người, còn có thể như thiên lôi đánh ra quyền mang, cách khoảng không đánh trúng người, thậm chí còn có thể bổ sung thiểm điện, uy lực cũng có chút cường đại. Cho nên mọi người nghe nói thế, đều nhao nhao học theo, kết quả mấy trăm năm qua, không một người luyện thành, mà lại luyện đều là thanh thế lớn, uy lực nhỏ, không bằng các quyền pháp khác, thế là dần dần bị đào thải. Chỉ có một ít võ giả ngẫu nhiên lấy ra làm nóng người, hoặc là uy hiếp hù dọa một vài người bình thường không hiểu võ thuật.
Lạc Thanh Chu sáng mắt lên, nói thầm: "Thì ra là thế. Xem ra hôm đó Lạc Ngọc đột nhiên đánh bộ quyền pháp này, cũng không phải ngẫu nhiên. Hắn biết ta muốn đi, lại biết được ta khiếp nhược, cho nên cố ý đánh ra hù dọa ta, để cho ta không dám không thay hắn thành hôn. Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, hắn ta tính toán tường tận, ngược lại tiện nghi cho ta. Hôm đó thấy hắn ta nhìn Tần đại tiểu thư đến mất hồn mất vía, đoán chừng trong lòng hối tiếc không thôi."
Bất quá theo tính cách của Lạc Ngọc, chỉ sợ sẽ không tùy tiện bỏ qua.
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng hắn siết chặt, càng phát giác phải liều mạng tu luyện, để cho mình trở nên cường đại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT