Edit: Linh
Đế Nhan Ca và Tiêu Tuyệt tự nhiên không có khả năng đánh nhau. Bởi vì Tiêu Tuyệt biết mình đánh không lại nàng, vì thế hắn cũng không phản bác nữa, mà xoay người một tay ôm Lạc Tử Ngâm lên như bế một đứa trẻ.
“Tử Ngâm, người ở đây đều không phải người tốt, chúng ta đi.”
Mà khi đó Lạc Tử Ngâm thấy Tiêu Tuyệt mang mình rời khỏi cái địa ngục này, nghiễm nhiên coi hắn như ân nhân cứu mạng. Đôi tay nhỏ bé ôm chặt cổ Tiêu Tuyệt.
Đế Nhan Ca nghi hoặc nói: “Tiêu Tuyệt, ngươi muốn mang Tử Ngâm đi đâu? Đồ của ngươi cũng không cần sao?”
"Chó mới thèm thứ rác rưởi ngươi vứt xuống." Tiêu Tuyệt ghét bỏ nói rồi đi xa.
Tiêu Tuyệt vừa đi, Nguyên Trần cẩn thận mở miệng: “Hắn không cần, ta muốn, gâu ~”
Tịch Nhu thì đứng một bên đỏ mặt, hiển nhiên là không thể mất mặt như vậy được.
"Lão nhân Nguyên Trần, chuyện của Tử Ngâm còn chưa tính sổ với ngươi, ngươi còn dám đòi đồ. Nếu không nể mặt Tịch Nhu, ta đã sớm đánh chết ngươi." Dứt lời, Đế Nhan Ca vung tay lên, thu hết đồ vật vào càn khôn giới.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT