“Đặt vương miện lên đầu một người đàn bà chẳng khác nào đặt yên cương lên một con bò khó thuần hóa, hoàn toàn trái với lẽ tự nhiên.”
— John Knox
·
Estella bước vào đại điện phủ đầy gấm vóc.
Nàng cúi đầu, để mặc cho thần sứ đội lên đầu mình chiếc vương miện bằng vàng khảm đá quý, tay cầm quyền trượng và quả cầu quyền lực, rồi quay người đối mặt với các quý tộc và đại thần phía sau.
Nàng vừa tròn mười sáu tuổi, mái tóc đen nhánh, làn da trắng như tuyết, hàng mi dài che rợp đôi mắt, dung nhan tươi tắn tựa đóa hồng đỏ thắm, thần thái phảng phất vẻ ngây thơ, hồn nhiên của một đứa trẻ.
Thực ra, nàng cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Không ai ghen tị với việc nàng còn nhỏ tuổi đã ngồi lên ngai vàng, mọi người chỉ thầm tiếc thương trong lòng.
Phụ nữ nắm quyền, trái ngược với lẽ tự nhiên.
Chiếc vương miện trên đầu nàng sớm muộn gì cũng sẽ bị đàn ông giật xuống.
·
Estella lẽ ra nên là một tiểu thư có số phận bi thương.
Phụ thân nàng — John II — đã qua đời từ năm ngoái do bạo bệnh, cho đến nay nguyên nhân vẫn chưa thể điều tra rõ ràng.
Các y quan chen chúc kéo đến, cầm kính lúp đặc chế soi xét thi thể nhà vua suốt nửa ngày, song cũng không tìm ra được manh mối.
Thánh Quang Đế Quốc tôn sùng mọi thứ liên quan đến “quang minh”, do đó, khi hạ táng quốc vương, họ chọn cách hỏa táng.
Nghe nói, vào ngày hỏa táng, thi thể đột nhiên đổ mồ hôi đầm đìa, đôi môi run rẩy không ngừng, tứ chi co giật như người còn sống, thậm chí có kẻ nghe thấy tiếng gào thét thê lương vang lên — âm thanh chẳng khác nào tiếng khóc than nơi địa ngục.
Một sự kiện kinh hoàng, ly kỳ đến thế, vậy mà trong hoàng cung lại không gây ra chút sóng gió nào, tựa hồ ai nấy đều xem đó chỉ là một truyền thuyết ma quái vô căn cứ.
Chẳng bao lâu sau, anh trai nàng — Prince de Brinvilliers, người thừa kế đầu tiên của ngai vàng — cũng bất hạnh qua đời.
Hôm ấy, hắn ta đang đứng trước mặt các đại thần, vẻ mặt thành kính đọc lời điếu văn, thì đột nhiên phát điên, lao tới linh cữu, mắt đỏ ngầu, điên cuồng cắn xé quan tài của phụ vương mình như dã thú. Sau đó, hắn ta đổ gục xuống đất, chết ngay tại chỗ, triệu chứng giống hệt như truyền thuyết kể về sự điên loạn của quốc vương Babylon.
Estella đứng một bên, sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, nước mắt tuôn rơi như suối, suýt nữa cũng bị kéo theo anh trai vào linh cữu. Thế nhưng ngoài Prince de Brinvilliers, John II chỉ còn lại một hoàng tử nhỏ chưa đầy ba tuổi, vì vậy, nàng đành nén đau thương, chủ trì tang lễ cho phụ thân và huynh trưởng.
Thế nhưng vận rủi vẫn chưa chịu buông tha cô gái bé nhỏ ấy.
Một tuần sau, tiểu hoàng tử mất tích.
Lúc Estella nghe được tin dữ, nàng đang cầm một nhành tử đinh hương đùa nghịch với ấu trùng bướm, chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ.
Nàng nhấc chiếc váy dài rườm rà, chạy suốt đêm trong mê cung chằng chịt của hoàng cung tìm kiếm, cuối cùng nghe cung nữ báo lại rằng, tiểu hoàng tử có khả năng bị nhũ mẫu — người đã phát điên — ôm đi. Còn nguyên nhân nhũ mẫu phát điên, không ai có thể đưa ra lời giải thích thỏa đáng.
Hai ngày sau, có người nhìn thấy một phụ nữ thấp lùn, mập mạp, ôm một chiếc tã màu vàng, lên thuyền hướng về phương Đông.
Biết tin này, Estella lập tức phái người truy đuổi, nhưng chiếc thuyền nhỏ kia như chìm trong lớp sương mù dày đặc, mãi không sao đuổi kịp.