Sau buổi tụ tập cùng bạn bè ở công viên giải trí, Lâm Đông Thanh sớm rời khỏi thành phố Bối và bắt đầu chuyến du lịch ngẫu hứng của riêng mình, rong ruổi từ Bắc chí Nam, từ Đông sang Tây, để ngắm sông dài núi rộng, để nhìn người và cảnh vật muôn nơi.
Mẹ của Lâm Đông Thanh, bà Chung Huệ Tuyết, từ nhỏ sức khỏe đã yếu lại thêm chứng say xe nặng, nên dù lòng luôn ao ước được đi đây đó ngắm cảnh, nhưng bà ấy thường chỉ có thể hình dung cảnh đẹp qua lời thơ hay trang văn của những tao nhân mặc khách xưa. Đến khi lập gia đình rồi thì mong muốn ấy lại càng trở nên xa vời.
Lâm Đông Thanh vẫn nhớ như in lời mẹ mình từng nói, khi đó bà ấy còn dịu dàng xoa đầu cô: "A Thanh này, lớn lên con nhớ đi thật nhiều nơi và ngắm thật nhiều cảnh đẹp nhé."
Khi ấy, Lâm Đông Thanh chỉ là một cô bé mới có vài tuổi đầu, nghe mẹ mình nói thế cô liền ôm chặt lấy cánh tay mẹ và nũng nịu lên tiếng: "Không đâu! Con muốn ở bên mẹ mãi mãi cơ!"
Với đứa trẻ con, thời gian dường như trôi qua thật chậm. Nó chẳng biết 'mãi mãi' là bao lâu, chỉ cảm thấy đó là một khoảng thời gian dài lắm, dài đến mức mỗi khoảnh khắc hiện tại đều là mãi mãi, một ngày hay một tuần cũng là mãi mãi, ba bốn tháng cũng vậy, còn một năm thì lại càng xa vời không tưởng.
"A Thanh này, có rất nhiều điều con phải tự mình nhìn thấy, tự mình trải qua thì mới thực sự cảm nhận được. Những cảm nhận đó sẽ là của riêng con mà thôi, nó sẽ thấm sâu vào trong suy nghĩ, trở thành một phần trải nghiệm quý giá của tuổi trẻ."
Cô bé Đông Thanh khi đó nào đã hiểu được những lời này, chỉ biết chu môi ngơ ngác nhìn mẹ mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT