Nhậm Mộng Di lúc này vô cùng sợ hãi, theo bản năng muốn nắm lấy tay Cung Âm, ánh mắt mang theo sự sợ hãi và cầu xin: "Mẹ nuôi, không phải như vậy..."
Tuy nhiên, chưa kịp chạm vào tay Cung Âm, bà đã lập tức tránh đi, cảm xúc dịu dàng mỗi khi nhìn cô ta bỗng trở nên vô cùng xa lạ.
Nhậm Mộng Di liên tục lắc đầu: "Mẹ nuôi, bao nhiêu năm rồi mẹ vẫn không tin con sao? Mẹ thà tin một người xa lạ cũng không muốn tin người thân của mình ư?"
Phải thừa nhận rằng, tâm lý của Nhậm Mộng Di khá mạnh mẽ, đến lúc này rồi mà vẫn còn nhớ đến việc dùng đạo đức để ràng buộc người khác.
Cung Âm quay đầu nhìn Tề Niệm bên cạnh, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy đôi mắt trong sáng của cậu, không hề lẫn chút tạp niệm nào.
Khi con người đối mặt với nỗi đau cùng cực, ngược lại sẽ trở nên vô cùng bình tĩnh, lúc này bà chỉ nên tin vào mắt mình.
Tề Niệm nhìn Cung Âm: [Nếu giáo sư Cung bây giờ quay về chỗ mẹ Nhậm xem thử, có lẽ sẽ biết được sự thật.]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play