“Phương Yến.” Diệp Triều Nhiên lặng lẽ nhìn cậu ta.
Phương Yến vẫn giữ nụ cười trên môi, tưởng rằng cuối cùng Diệp Triều Nhiên đã chịu nhận mình, hốc mắt lập tức đỏ hoe, giọng nói cũng trở nên khẽ khàng: “Ca ca…”
“Đừng gọi tôi là ca ca.” Diệp Triều Nhiên lạnh giọng ngắt lời cậu ta, đáy mắt thoáng xẹt qua một tia chán ghét. “Tuy đúng là chúng ta là anh em sinh đôi, nhưng từ lúc cha mẹ cậu bỏ rơi tôi, thì tôi và cậu, cùng cả nhà cậu, đã chẳng còn bất kỳ liên quan gì nữa. Tôi họ Diệp, cậu họ Phương, đừng gọi tôi là ca ca, tôi cũng không có người em trai nào như cậu.”
Nụ cười trên mặt Phương Yến đông cứng, ánh mắt càng thêm hoe đỏ: “Cho nên bây giờ anh vẫn còn giận chuyện năm đó?”
“Chuyện này không liên quan gì đến giận hay không,” Diệp Triều Nhiên nhàn nhạt nhìn hắn, “là vì các người năm lần bảy lượt quấy rầy cuộc sống của tôi, làm tôi thấy phiền.”
Phương Yến lớn lên rất giống cậu, mà cũng rất khác cậu.
“Nhưng bọn tôi chỉ là muốn…” Phương Yến cố gắng giải thích.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT