Đường Hiểu Ngư thấy Minh Kiều không nói gì nhưng đôi mắt lưu ly lại đảo không ngừng, rõ ràng là đang toan tính điều gì đó, bèn khẽ thở dài: "Cậu đừng có bắt nạt con bé mãi thế."
Giọng cô có chút bất đắc dĩ, lại như có phần dung túng.
Minh Kiều nghe cô nói với giọng nhẹ nhàng như thế, tâm trạng lại càng ngổn ngang. Nàng nghịch mấy lọn tóc vẩy light của mình, vừa định rướn người lại gần thì thấy vẻ mặt Đường Hiểu Ngư bỗng trở nên nghiêm túc hơn: "Ngày mười sáu tháng này tôi muốn đến viện điều dưỡng thăm mẹ, cậu muốn đi cùng tôi không?"
Thân thể Minh Kiều khẽ cứng lại.
Nếu là đi đâu khác, nàng chắc chắn sẽ đồng ý ngay không chút do dự. Nhưng nếu là đến gặp mẹ nuôi, nàng lại thấy hơi chột dạ, tựa như cái cảm giác "gần quê lòng thêm e sợ".
Dù trong ký ức của nàng, mẹ nuôi là người vô cùng dịu dàng, mối quan hệ với nàng cũng không đến mức cứng nhắc như với chị gái, ít nhất thì bề ngoài là như vậy.
Thế nhưng, so với việc được trêu đùa chị gái như trêu chọc một chú mèo xinh đẹp, thì đi gặp mẹ nuôi lại khiến nàng cảm thấy áp lực hơn nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT