Ngoại trừ lúc có dì lao công theo giờ đến dọn dẹp, thì hầu như chẳng mấy ai lui tới cầu thang bộ vì mọi người đều thích đi thang máy hơn. Bởi vậy mà nơi này luôn có vẻ yên tĩnh, trống trải hơn so với chỗ khác.
Cũng chính vì thế, đây trở thành địa điểm nói chuyện lý tưởng cho Minh Kiều và Tiểu Ảnh.
Tiểu Ảnh dừng bước, đi thẳng vào vấn đề: "Một tháng trước, đầm lầy Ma Vực bộc phát ngay gần đây... có phải là cô không?"
Minh Kiều biết cô ấy muốn hỏi gì, cũng chẳng vòng vo: "Là tôi."
Hôm đó, nàng là người thường duy nhất còn tỉnh táo trong trận chiến, cũng được dịp thưởng thức một màn bạo lực mỹ học tuyệt vời.
Thì ra Tiểu Ảnh thật sự đã nghi ngờ nàng, không chỉ đơn thuần vì thân phận của Thợ săn.
Gương mặt Tiểu Ảnh không có biểu cảm gì, như thể xác nhận một đáp án mà cô đã biết từ trước. Giọng cô nhàn nhạt: "Ăn cơm thì không cần đâu, tôi và Thợ săn vốn đã có mối thù riêng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT