Những lời đó đến quá bất ngờ, khiến Lục Diên ngẩn người trong một nhịp thở:
“Ngươi nói gì cơ?”
Gió đêm lành lạnh. Dụ Trạch Xuyên nhíu mày kéo khóa áo khoác lên, tay kéo thẳng cổ áo dựng đứng che khuất cả cằm. Lúc này, giọng cậu mới trầm xuống, rõ ràng hơn:
“Tôi nói, tự về nhà đi. Không hiểu à?”
Quả nhiên như hệ thống đã nói — hắn mềm lòng chỉ trong một khoảnh khắc. Bỏ lỡ rồi… sẽ không còn lần sau.
Không đợi Lục Diên kịp phản ứng, Dụ Trạch Xuyên đã quay người đi thẳng vào sảnh chung cư. Cánh cửa kính tự động mở ra rồi đóng lại sau lưng cậu, bóng người cao gầy biến mất trong nháy mắt, cách biệt hoàn toàn khỏi tầm mắt Lục Diên.
“Dụ Trạch Xuyên!”
Lục Diên theo bản năng lao lên vài bước, nhưng cổng vào cần thẻ cư dân. Hắn bị chặn lại bên ngoài, không thể nào vào được.
Tất nhiên, Lục Diên cũng chẳng thật sự muốn vào. Hắn chỉ… diễn một chút mà thôi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play