【 Lục Diên, tôi lập tức xuống dưới nhà cậu, sao rồi, bụng còn đau không? 】

【 Tôi nhìn chỗ này có vẻ như đang chuẩn bị phá dỡ, tiếng ồn quá lớn. Tôi có một căn hộ ở công ty gần đây, cậu dọn qua đây ở luôn mấy hôm đi. 】

Giọng điệu giống hệt nhau, thật sự chẳng khác gì một bản sao.

Lục Diên khẽ lắc đầu, nghĩ thầm, cái người phế vật này, không cần tới đâu. Hắn nhanh chóng đánh những chữ trên màn hình: 【 Tôi không đau bụng nữa, anh đừng tới đây. 】

Lúc này hắn lại lo lắng không đủ uy lực, nghĩ nếu cứ để Tưởng Bác Vân này tiếp tục tra hỏi, cũng không thể thuyết phục được, nên tiếp tục gửi thêm một tin nữa:

【 Cút đi, đồ ngốc! 】

Lục Diên làm xong tất cả, liền vứt điện thoại sang một bên, bước đến cửa sổ, nhìn xuống dưới. Chỉ thấy bóng dáng đen kịt kia vẫn đứng ở đầu hẻm, đối phương chỉ đứng đó, ánh sáng gần như đã tắt hết.

Lục Diên cố tình nhìn chằm chằm, không chút che giấu. Dưới lầu, Dụ Trạch Xuyên rõ ràng đã nhận ra ánh mắt nóng bỏng kia, ngẩng đầu lên, không sai lệch gì, đúng lúc nhìn về hướng lầu tám.

Ánh mắt của họ trong không gian dường như vô tình giao nhau, nhưng lại chứa đựng một nguy cơ thầm lặng, như một dòng nước đen trôi đi trong màn đêm.

Dụ Trạch Xuyên nhíu mắt đầy cảnh giác, bóp nhẹ cái gối trong tay, đứng thẳng người, tự hỏi nếu bây giờ không lên lầu xử lý Lục Diên, nhưng nhìn thấy đối phương lại kéo rèm, chắn hết tất cả tầm nhìn.

Lục Diên không thích cảm giác phải ngồi chờ đợi trong tuyệt vọng này. Hắn kéo rèm lên, cầm cái dù xuống lầu, quyết định chủ động ra tay. Dù cho cảnh tượng này trong mắt Dụ Trạch Xuyên, chẳng khác nào con mồi bất hạnh đang tự chui vào lưới.

Mùa thu luôn mang đến những cơn mưa lạnh dai dẳng, những giọt nước tí tách rơi xuống, như những con quái vật đang cố gắng gặm nhấm từng chút ấm áp còn sót lại. Lục Diên chống cái dù đen đi xuống dưới lầu, cuối cùng dừng lại trước mặt Dụ Trạch Xuyên, người đàn ông ướt sũng:

“Muốn không, vào nhà tôi tránh mưa chút?”

Hắn khẽ nắm cán dù đen, những ngón tay dài, mảnh mai, tay hắn đẹp đến mức như thể được điêu khắc tỉ mỉ, những mạch máu tinh tế nổi lên trên mu bàn tay, tựa như một tác phẩm nghệ thuật.

Dụ Trạch Xuyên ngẩng lên, ánh mắt sắc bén như dao, dõi theo đôi tay thon dài đang cầm dù, rồi dừng lại ở khuôn mặt bệnh tật, tuấn tú của Lục Diên. Hắn nhẹ nhàng cúi mi, nở một nụ cười mỏng manh, khiến người ta không khỏi rung động.

Đúng là, có sức hấp dẫn mà Tưởng Bác Vân cũng phải thừa nhận.

Dụ Trạch Xuyên không có chút biểu cảm, kéo vành mũ xuống, để nước mưa ướt đẫm khuôn mặt cậu, bộc lộ hoàn toàn trong không khí. Sống mũi thẳng, làn da tái nhợt, hơi ửng đỏ, gương mặt đẹp nhưng lại mang một vết sẹo trên thái dương, làm mất đi phần mỹ cảm, khiến cậu trông như một tử thần.

“Anh chắc chắn chứ?”

Không ai có thể lý giải được tại sao một người lại mời một kẻ xa lạ vào nhà giữa đêm mưa, đặc biệt người này lại toát ra một luồng khí lạnh băng như thế. Hai người đi đường vừa nãy nhìn thấy Dụ Trạch Xuyên, đã hoảng sợ bỏ chạy ngay lập tức.

Lục Diên lại chỉ mỉm cười, hắn giả vờ như không nhận ra Dụ Trạch Xuyên, dù cho hiện giờ, đối phương đúng là có chút thay đổi rõ rệt. Cái dù đen hơi nghiêng, che chắn trên đầu Dụ Trạch Xuyên: “Đi thôi, nhà tôi ở gần đây, nếu để mưa thêm nữa, cậu sẽ bị cảm đấy.”

Lâu rồi, Dụ Trạch Xuyên đã quên mất cảm giác có người xa lạ tử tế như vậy. Trong những ngày dài trong ngục giam, chỉ có máu, sự bạo lực, sự sỉ nhục và những trận đòn. Cậu ta chợt hồi phục, im lặng nắm chặt tay áo, thấp giọng nói:

“Được.”

Dụ Trạch Xuyên vốn định giết Lục Diên, nhưng giờ đối phương đã tự chui đầu vào lưới, cậu ta không có lý do gì để từ chối.

Tưởng Bác Vân, cái tên tiểu tình nhân này, quả thật không giống như tưởng tượng của cậu, ngốc nghếch đến đáng thương.

Vậy là, Lục Diên dẫn Dụ Trạch Xuyên về nhà mình. Hắn đưa Dụ Trạch Xuyên lên lầu, đẩy cửa phòng cho thuê. Phòng khách sáng lên với ánh đèn vàng ấm áp, một không gian yên bình, hoàn toàn đối lập với cái lạnh băng giá ngoài kia, khiến người ta cảm thấy thư giãn.

“Nhà hơi bừa một chút, đừng để ý.” Lục Diên cởi chiếc dù ướt và đặt lên giá giày, quay lại nhìn Dụ Trạch Xuyên, “Cậu ướt hết rồi, tôi tìm cho cậu cái khăn lông lau đi.”

Lục Diên vào phòng tắm, lấy khăn lông trắng từ trong ngăn kéo. Cùng lúc đó, hắn nghĩ trong đầu không biết nên làm gì tiếp theo, hoàn toàn không nhận ra Dụ Trạch Xuyên đã đứng sau mình, hơi thở ướt át gần như bao phủ cả hắn.

“Tiên sinh, chúng ta hình như gặp nhau ở đâu rồi.” Một giọng nói lạnh lùng, khàn khàn vang lên bên tai, khiến Lục Diên cảm thấy da đầu tê dại.

Lục Diên hơi ngạc nhiên, nhìn trong gương thấy ánh mắt ác ý của Dụ Trạch Xuyên đang đánh giá mình. Hắn thầm nghĩ, đương nhiên là gặp rồi, chẳng phải cậu vừa giết tôi sao: “Có phải không, nhưng tôi nhớ kém lắm, gặp rồi cũng sẽ quên thôi.”

“Tôi tên Lục Diên, cậu cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi.” Lục Diên lại hỏi: “Cậu sống một mình sao?”

Lục Diên nhận được một tiếng “Ừ” từ Dụ Trạch Xuyên.

Dụ Trạch Xuyên đứng sau Lục Diên, nhìn vào gương, thấy gương mặt xinh đẹp đã bị thương của mình, bất chợt cười và thở dài: “Thật tiếc, Lục tiên sinh, mặt anh đẹp thế này, tôi nghĩ chắc chắn anh phải có bạn gái rồi.”

Lục Diên hơi lùi lại, ngón tay caauj chạm nhẹ vào mu bàn tay mình, nhìn thẳng vào đôi mắt của Dụ Trạch Xuyên, đôi mắt hắn rõ ràng, không chứa một chút tạp chất: “Nhưng tôi nghĩ, cậu còn đẹp hơn.”

Đầu mũi dao chợt run lên.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi rả rích.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play