Đường Nhu tắm rửa, gột sạch mùi tanh nồng của biển cả, quấn áo choàng tắm lên người rồi trèo lên chiếc giường mềm mại. Cô thả lỏng cơ thể, trút bỏ hết mỏi mệt sau một ngày dài, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Chỉ là, giấc ngủ ấy không hề yên bình.

Trong mơ, Đường Nhu quay lại đêm định mệnh mười năm trước—một đêm đen đặc như mực.

Mây đen dày đặc vần vũ, ánh chớp sắc lẻm như xé toạc bầu trời, tiếng sấm dữ dội như dội thẳng vào màng nhĩ. Con tàu du lịch chao đảo vô lực giữa biển khơi, hoàn toàn mất kiểm soát, như một nhánh bèo bị cuốn trôi trong cơn giông dữ, mặc cho từng đợt sóng nuốt chửng.

Tối hôm ấy, toàn bộ người thân của cô đều bỏ mạng trong vụ tàu chìm.

Trong tiếng kêu gào thảm thiết, con tàu đồ sộ dần chìm xuống đáy đại dương.

Đường Nhu, trong cơn tuyệt vọng và giữa ranh giới mong manh giữa sống và chết, lại được một sinh vật xinh đẹp như bước ra từ truyền thuyết cứu mạng. Hắn đưa cô đến một hòn đảo hoang, giúp cô sống sót suốt bảy ngày.

Hắn cho cô thức ăn, chăm sóc vết thương, giúp cô thoát khỏi cơn sốt mê man và những cơn ác mộng triền miên.

Khoảnh khắc tỉnh dậy, Đường Nhu từng ngỡ mình đã lên thiên đường.

Bằng không, vì sao trước mắt cô lại hiện lên một sinh vật đẹp đến mức không chân thực?

Một đôi mắt bạch kim lấp lánh, sâu thẳm như đá quý ngâm trong biển lạnh.

Hắn chống cằm quan sát cô, mái tóc dài ướt sũng rủ xuống làn da trắng nhợt, lòa xòa bên vai. Làn da hắn xanh trắng, nhợt nhạt như chưa từng thấy ánh nắng.

Nhưng thứ khiến Đường Nhu chấn động nhất, chính là nửa thân dưới của hắn.

Vảy cá óng ánh phản chiếu ánh sáng, đuôi cá mơ hồ như được dệt bằng sương mỏng.

Đó là một sinh vật mà vốn từ hạn hẹp của cô không thể miêu tả nổi.

Một mỹ nhân ngư tuyệt mỹ.

Hắn rất thích cô, chăm sóc cô tỉ mỉ, dịu dàng.

Nhưng vào ngày hắn lặn xuống biển tìm thức ăn cho cô, trực thăng cứu hộ đã đến—và từ đó, một đi là mười năm.

Bảy ngày nơi đảo hoang giống như một giấc mộng xa vời, theo thời gian dần trở nên mơ hồ, nhạt nhòa trong ký ức.

Từ ấy đến nay, cô chưa từng gặp lại hắn.

Sáng hôm sau, bị cơn ác mộng giày vò suốt một đêm, Đường Nhu đến phòng thí nghiệm.

Vừa bắt đầu điều chế dung dịch dinh dưỡng, đã có người gõ cửa.

Arthuran, trong bộ đồng phục trắng bạc, bước vào. Giọng cô ấy mang theo đôi chút tiếc nuối:

“Thông báo đã đến, thực thể thí nghiệm số 17 của cậu phải tham gia thí nghiệm phân tách.”

Đường Nhu khẽ nhíu mày.

Thí nghiệm phân tách—nghe như tên gọi—là dùng vũ khí xé nát cơ thể sinh vật nhiều lần để kiểm tra khả năng tái sinh.

Arthuran không nhịn được nhắc nhở:

“Nhu, đừng quá đặt tình cảm vào đối tượng thí nghiệm.”

“Tớ biết.”

Arthuran là kỹ sư sinh học, còn Đường Nhu chỉ phụ trách nuôi dưỡng và nghiên cứu tập tính sinh vật.

Cô không đồng tình với quan điểm cho rằng những sinh vật ấy không có cảm xúc.

Cô cảm nhận được rõ ràng cảm xúc mãnh liệt từ số 17—vui, giận, buồn bã, luyến tiếc. Anh như một đứa trẻ luôn quấn lấy cô, cố gắng mọi cách để thu hút sự chú ý của cô.

Đường Nhu bước đến bể nuôi số 17, nhẹ giọng nói:

“Số 17, có thông báo rồi. Phải đưa em đi kiểm tra.”

Thanh niên ấy đã nổi lên mặt nước ngay khi cô vừa lại gần.

Hàng mi dài rậm ướt sũng che đi đôi mắt, ánh nhìn chăm chú dừng lại trên người cô. Khuôn mặt anh tuấn mỹ đến lạnh lẽo, không có chút hơi ấm.

Thế nhưng, bàn tay buông thõng bên người lại khẽ run.

Anh muốn chạm vào cô, nhưng cố kiềm chế.

Không ai biết sự phấn khích trong lòng anh lớn đến nhường nào.

Anh không biết làm nũng như thỏ biển, cũng không dùng đôi mắt hoe đỏ để tranh sự thương hại. Anh chẳng giỏi mấy trò đáng yêu để gây chú ý.

Anh chỉ biết lặng lẽ dõi theo cô, từng ngày, từng giờ, dùng sự kiên trì cô độc để đổi lấy một ánh nhìn.

Đi làm thí nghiệm lại khác.

Sau mỗi lần thí nghiệm, Đường Nhu luôn chăm sóc anh kỹ lưỡng.

Với anh, nỗi đau mang về được sự quan tâm của cô—vậy là đủ rồi.

Đúng một giờ chiều, thực thể A-17 được đưa đến khu kiểm tra.

Bể nước mật độ cao giam giữ anh nhiều lớp, đội ngũ áp tải được trang bị toàn diện với vũ khí laser trong tay—tựa như đang hộ tống một vũ khí sống nguy hiểm nhất hành tinh.

Đường Nhu theo sau, ánh mắt nhìn về phía bể. Thanh niên trong đó ngoan ngoãn một cách đáng ngạc nhiên, khiến các nhân viên hộ tống không khỏi trầm trồ:

“Phương pháp nuôi dưỡng của cô Đường quả thật danh bất hư truyền. Những thực thể khác mỗi lần áp tải đều là một trận chiến.”

Đường Nhu không trả lời, chỉ khẽ thì thầm an ủi anh.

Vì không đủ thẩm quyền, cô không thể theo dõi quá trình bên trong, đành đứng chờ ngoài cửa.

Thí nghiệm phân tách cực kỳ tàn bạo: xúc tu bị chặt rời lặp đi lặp lại, thân thể liên tục bị vũ khí sinh hóa tấn công, nhằm kiểm tra tốc độ phản ứng và khả năng tái tạo.

Những sinh vật này khi mới bị phát hiện, kỳ thực không mạnh mẽ. Chúng thường tồn tại dưới dạng trứng hoặc ấu thể, bị quân đội và các tập đoàn sinh học thu giữ, nuôi dưỡng và kiểm soát nghiêm ngặt.

Chuỗi DNA của chúng không tương đồng với bất kỳ loài sinh vật nào trên Trái Đất. Có thuyết âm mưu cho rằng, chúng đến từ thế giới khác.

Nhưng điều đó không ngăn được giới thượng tầng nhìn ra giá trị khổng lồ trong cơ thể chúng.

Con người, với niềm kiêu hãnh ngàn đời, cứ ngỡ có thể kiểm soát tất cả, quên mất rằng Tháp Babel cuối cùng sụp đổ vì sự trừng phạt từ Thượng Đế.

Khi thí nghiệm đang tạm nghỉ để thống kê dữ liệu, cánh cửa lớn khẽ mở.

Đường Nhu trông thấy, qua lớp kính chắn dày, thanh niên bị trói trên giá kim loại—hấp hối.

Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lẽo vương vài giọt máu màu lam, tóc dài màu xanh đẫm nước rủ xuống trán che đi ánh mắt. Trên cổ là vòng kim loại, xích bạc quấn chặt thân thể hoàn mỹ, tạo nên một vẻ đẹp mong manh đến nao lòng.

Các nhà nghiên cứu vây quanh anh trầm trồ khen ngợi, rõ ràng kết quả thí nghiệm vô cùng lý tưởng.

Qua khoảng cách xa, anh bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía cô.

Đôi mắt xanh thẳm ánh lên dưới ánh đèn huỳnh quang lạnh buốt, tựa như con mèo hoang bị bỏ rơi nơi góc tối, ngơ ngác nhìn theo chủ nhân nhẫn tâm.

Xúc tu yếu ớt khẽ cử động, đuôi cá rướm máu lam co rút đáng thương, như đang vẫy tay chào cô.

Anh không kêu than, không gào khóc—như mọi khi.

Cánh cửa lại đóng sập, vòng thí nghiệm thứ hai bắt đầu. Hình ảnh của số 17 biến mất sau lớp kim loại băng giá.

Đường Nhu mím chặt môi, bàn tay siết lại từng chút.

Biến cố xảy đến trong nháy mắt.

“Ầm—!”

Tiếng nổ vang trời kéo cô khỏi suy nghĩ.

Một khu vực gần phòng thí nghiệm bất ngờ phát nổ dữ dội, đèn trần nhấp nháy liên hồi.

Đội vũ trang vội vã kéo đến, nét mặt khẩn trương. Theo sau là các kỹ sư sinh học trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Đường Nhu lập tức quay đầu nhìn về hướng âm thanh.

Đó là khu S—khu vực bí ẩn và nguy hiểm nhất toàn bộ Babel.

Phía sau cánh cửa khổng lồ không một khe hở ấy, là nơi giam giữ những sinh vật khủng khiếp nhất thế giới, mức độ nguy hiểm vượt khỏi mọi tưởng tượng.

Chỉ lát sau, cánh cửa khu S đột ngột bị đẩy ra từ bên trong.

Đường Nhu thấy giáo sư Từ Thế Hồng—người có quyền lực tối cao trong Babel—được hộ tống rút lui khẩn cấp qua hành lang.

Cánh tay trái của ông ta bị xé rách, máu phun xối xả. Y tá theo sát cố gắng cầm máu bằng băng gạc nhưng không mấy hiệu quả.

Từ cánh cửa khu S đang mở toang, vang lên tiếng gào thét thê lương đến rợn người.

Có người chặn một nhà nghiên cứu vừa lao ra:

“Phía trước xảy ra chuyện gì?!”

“Th-thực thể đặc cấp mất kiểm soát rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play