Trông anh Lưu mù cứ như bị rắn cắn một lần, sợ dây thừng mười năm vậy. Thấy bộ dáng cẩn thận của anh ấy, tôi bật cười: “Này, em mời ly này, anh uống hay không?”
Tôi tự rót cho mình một ly, sau đó nhấm nháp. Mùi hương nồng đậm lan tỏa khắp căn phòng.
Anh Lưu mù dõi mắt mà nhìn, nuốt ực trong cổ, chẳng thèm niệm Tĩnh Tâm chú nữa mà đặt tay lên mặt bàn.
“Ông anh của tôi thiệt không uống à? Rượu này mua ngoài thị trường không có đâu!”
Tôi giả vờ giật lại ly rượu của anh Lưu mù. Cuối cùng, anh ấy không nhịn được, bèn nói: “Từ từ!”
Anh ấy giơ tay về trước, vờ gãi ngứa, chủ yếu là bảo vệ chén rượu: “Người tu hành chủ yếu thuận theo tự nhiên. Em có nhân quả với nhà họ Lưu của anh. Xem ra, anh khó mà trốn tránh ly rượu này.”
Anh ta lắc đầu, tỏ ra cái dáng dấp cao nhân không ngại chuyện gian khổ, phất nhẹ chiếc đạo bào cũ nát: “Thôi, thôi, hôm nay anh nể mặt em. Cũng không thể vì một ly rượu mà làm xào xáo tình anh em được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play