Biểu cảm của cậu ta rất đáng sợ, hoàn toàn không giống một người bình thường. Có một thứ chất lỏng gì đó chảy ra từ mũi cậu ta, trong khi giọng càng ngày càng lớn.
“Lưỡi đỏ hồng à?” Tôi quan sát đầu lưỡi đỏ tươi của cậu ta, nhìn chằm chằm vào cái lưỡi nhợt nhạt, trắng bệch của con mèo chết: “Đây là cháu đang chỉ chú cách phân biệt giữa người sống và người chết à?”
Tôi thử đưa ra một suy nghĩ táo bạo, nhưng sau khi nói xong đến tôi cũng thấy câu nói ấy không hợp lí. Có quá nhiều cách để phân biệt xác chết với người sống. Dựa vào đầu lưỡi mà nhận xét, chắc chỉ có trẻ em mới nghĩ ra.
“Nhóc này chắc hẳn là một đứa trẻ lưu lạc, trốn trong khuôn viên nơi đây để tránh gió, che mưa.” Tôi thấy như thể cháu nó bị khiếm khuyết hoặc mất trí, điên điên khùng khùng, có vẻ như đã gặp phải một điều gì đó cực kì đáng sợ và ám ảnh.
Thằng bé vẫn chưa bình tĩnh lại, có vẻ lo lắng thứ gì đó. Nó cứ thè lưỡi ra, sau lại lấy hai bàn tay dính formalin của mình mà chụp vào mặt tôi.
“Chú hiểu ý của cháu.” Tôi lùi về phía sau một bước, tránh đôi tay của nó, mở miệng và lè lưỡi giống y chang thằng bé..
“Lưỡi đỏ hồng, lưỡi đỏ hồng” Cuối cùng, cậu ta cũng ngừng la hét. Cậu ấy cười khúc khích với tôi, nhặt con mèo đã chết ở dưới đất lên rồi lại đi tìm một chiếc bình chứa tiêu bản, sau nhét con mèo vào trong đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT