Ổ khóa cửa đã bị tôi dùng súng bắn nát, không còn cách nào khóa lại. Tôi nhíu mày, nhặt súng lên, lại trốn vào trong phòng vệ sinh.
Cánh cửa vẫn còn một khe hở, để tôi thuận tiện quan sát biến hóa ở bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, một tên cảnh sát thực tập khá non bước vào trong phòng. Gã nhìn chung quanh một vòng, chẳng ngần ngại đi thẳng tới bên cạnh người cảnh sát vũ trang bị thương.
"Để em đưa anh xuống lầu." Gã khá vụng về nắm đôi tay của người cảnh sát vũ trang đang bị thương, thái độ và dáng vẻ kia cùng làm tôi nhớ đến chính mình 5 năm về trước. Khi đó vừa đến đồn cảnh sát để thực tập, gặp ai cũng cũng kính, kẻ thì kêu đàn anh, kẻ thì kêu đồng chí. Nhưng ai biết giai đoạn thực tập cuối cùng, khi tôi bị người ta vu oan tội giết người, tất cả bọn họ đều giữ im lặng, không ai chịu đứng ra nói một câu công bằng.
Gã cảnh sát thực tập muốn cõng viên cảnh sát vũ trang bị thương lên. Khi vừa đặt đầu của viên cảnh sát vũ trang lên vai của mình, kẻ vẫn đang hôn mê ấy đột nhiên mở mắt ra, ghé vào lỗ tai đồng chí thực tập nói nhỏ: “Nghi phạm ở WC, trong tay có súng! Chạy mau!"
Giọng nói khá nhỏ, gấp gáp, gã cảnh sát thực tập phải sau hai giây mới nghe rõ, hoảng hồn hỏi lại: “Có… có súng?"
Cửa phòng vệ sinh im ắng mở nhẹ, tôi với trạng thái ngũ giác đã được cường hóa lặng lẽ bước ra, giơ lên báng súng: “Đúng vậy, có súng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT