“Lộc Hưng, là lỗi của tao khi không kịp lấy lại tâm thức, nhưng mày không thể để tao đi chết như vậy được?” Khâu Nhậm không ngờ Lộc Hưng lại đẩy mình về trước vào lúc này. Gã nhìn tôi đứng trong Thất Tinh Mê Tung trận bằng ánh mắt đầy sợ hãi, sau đó nói: “Tao không thể vào, nó giết tao mất.”
Hai cánh tay đã bị cắt đứ, máu đỏ từ vai chảy xuống, vẻ ngoài của Khâu Nhậm trông vô cùng đau khổ. Thế nhưng, chẳng ai ở đây thông cảm cho gã cả.
Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay chính do gã đã gieo gió nên mới gặt bão.
“Huynh làm mất tâm thức, vậy huynh không muốn tự đi lấy, chẳng lẽ muốn tôi đi à? Nếu tôi đi, ai điều khiển đại trận? Hay là huynh định tranh đoạt một sợi thiên cơ kia cùng Phật Đà?”
“Không dám!” Khâu Nhậm run rẩy cả chân, lập tức quỳ xuống mặt đất. Thật ra, gã đã sớm chịu không nỗi, vì vết thương to tướng trên bụng kia đang liên tục bòn rút sinh mạng của bản thân: “Lộc Hưng, niệm tình đồng môn hơn 20 năm qua, xin mày đừng ép tao nữa. Tao biết mày vẫn còn cách khác mà. Cao Kiện đang bị kẹt trong đại trận, chắc chắn mày có cách lấy được tâm thức mà.”
Thấy người sư huynh đồng môn quỳ trước mặt mình, Lộc Hưng lộ vẻ đắc ý, đưa tay sờ nhẹ tóc của Khâu Nhậm: “Sư huynh, cần gì phải làm thế? Bát thức thiếu một cũng không phải vấn đề gì to tát. Tôi đã nghĩ ra thứ có thể thay thế cho tâm thức rồi.”
“Thế thì tốt quá, tốt quá.” Khâu Nhậm vùng vẫy, muốn đứng lên. Gã tỏ vẻ hoảng hốt, rõ ràng là vô cùng sợ hãi trước câu nói của Lộc Hưng vừa rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT