Thanh toán xong tiền xe, Anh Lưu mù dẫn tôi cùng Cổ tiên sinh về căn nhà nhỏ của anh ấy.
“Mấy ngày nay hai người đều ở chỗ này?” Tôi nhìn căn nhà cũ rộng hơn 60 m2, trong đó có 40m² ngổn ngang sách của Đạo Gia.
Cửa sổ hướng Bắc - Nam đều mở, không khí đối lưu, nhưng cho dù như vậy bên trong nhà vẫn nồng nặc mùi thuốc Đông y.
“Không phải ở nơi này thì ở ngoài đường hả? Nghĩ tới Lưu gia của anh trăm năm trước cũng là dưới một người trên vạn người, ai có thể ngờ sẽ rơi vào tình cảnh như vậy.” Anh Lưu mù gỡ xuống miếng vải đen bịt mắt, sờ sờ tường tìm cái gì đó, Cổ tiên sinh thấy vậy, vội tới hỗ trợ.
Hắn đổ ra ít thuốc Đông y đã sấy khô, bọc vào một miếng vải rồi nhẹ nhàng đắp lên mắt.
“Anh Lưu, mắt của anh...” Tôi đột nhiên nhớ tới ở nhà nghỉ An Tâm lúc gặp anh Lưu mù, hai mắt chảy đầy huyết lệ, không còn cách nào mở.
“Đừng ngạc nhiên, Lộc Hưng tuy làm tổn thương đôi mắt của anh, nhưng anh cũng coi như nhân họa đắc phúc. Mấy ngày nay chính thức sống trong bóng tối, mới hiểu được sự mê hoặc của nghe nhìn ngoại vật đối với đạo tâm, nước chảy thành sông, rốt cục loại bỏ vách ngăn của cảnh giới thính tức, tiên thiên khí nội ngoại giao hoà tự thành tuần hoàn, đạt tới cảnh giới Hơi Thở. Hơn nữa căn cơ của anh hùng hậu, chắc không bao lâu nữa lại có thể đột phá.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT