“Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa vặn bắt kịp trò hay này.” Một tên nào đó bước ra khỏi nhóm đạo sĩ vừa đến. Kẻ này mặc một chiếc đạo bào màu đen, cổ áo thêu hình một con rắn độc sặc sỡ. Gã nói: “Cao Kiện, mày tự tiện xông vào cấm địa của Tam âm tông, vi phạm vào điều cấm kỵ, thả ra bọn quỷ em bé và hàng trăm linh hồn em bé khác. Mày có biết tội hay không?”
“Bọn mày gây ra chuyện khiến trời không dung, đất không tha; thuần hóa Quỷ em bé; thành lập một tòa bệnh viện độc ác chuyên hãm hại mạng người. Bao năm nay, không biết từng có bao nhiêu sinh mạng bị chúng mày giết chết, không biết có bao nhiêu thai nhi chết non vì chúng mày. Mặt mũi nào mà bọn bây đến đây đòi nợ, còn kêu tao nhận tội?” Tôi nghiến chặt răng, cả Tam âm tông và Diệu Chân đạo đều không phải kẻ lương thiện gì.
“Tao chỉ ném đá dò đường thôi, không ngờ mày lại trực tiếp thừa nhận. Quyết đoán đấy.” Gã đạo sĩ áo đen dẫn đội kia cười nặng nề; gã này có khí chất âm nhu, trông như một tên bán nam bán nữa vậy. Tôi đã từng nhìn thấy gã trong lúc trên đường chạy xe đến trường trung học Tân Hỗ này.
“Vậy thì sao? Bọn mày mang nghiệp chướng nặng nề, tựa như chuột chạy qua đường. Ai cũng có quyền tru diệt!” Thế cục hiện tại rất bất lợi cho tôi. Trong lúc Tam âm tông và Diệu Chân đạo đang cân nhắc sẽ tiếp tục hành hạ tôi thế nào, tôi cũng phải suy nghĩ đối sách. Trên thực tế, tôi hoàn toàn không đủ khả năng để đối phó cả hai phe cùng lúc, thế nên cách tốt nhất là tập trung mọi sức mạnh để xử trước một bên.
“Ai cũng có quyền tru diệt à? Nếu tao không lầm, kẻ đang ngồi trong tiền sảnh đằng kia chính là đạo hữu của Diệu Chân đạo nhỉ? Mày hỏi bọn họ xem, liệu họ có muốn hợp tác với mày để cùng tru diệt bọn tà ma là tao hay không?” Gã đạo sĩ áo đen tỏ vẻ cân nhắc đôi chút, sau đó cố tình cất cao giọng hét lên về phía tòa nhà thí nghiệm: “Tam âm tông, nhánh Xà Công, đệ tử Xà Thiên bái kiến Thiên sư Diệu Chân. Người này tên là Cao Kiện, từng mở phong ấn cho bọn linh hồn em bé, giết chết đệ tử Tam âm tông tại nơi phong ấn kia. Kẻ này gây ra tội ác tày trời, mong đạo hữu có thể ra mặt, cùng chúng ta bắt giữ hắn lại.”
Lục Trần vẫn chẳng nói câu nào, trong khi Lục Cẩn hô to về phía đám đạo sĩ áo đen của Tam âm tông: “Kẻ này học trộm Diệu Chân tâm pháp, tính cách không bình thường, tội ác tày trời. Hai môn phái chúng ta nên hỗ trợ lẫn nhau, trả lại một bầu trời xanh cho đất Giang Thành.”
“Vậy thì quá tốt!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT