Tôi nhìn Phùng Minh Long: “Anh có thể nói rõ hơn về chuyện này được không?”
Gã do dự một lúc rồi chỉ vào camera giám sát trên đầu: “Tôi xin lỗi, chúng tôi có quy định không được tùy tiện tiết lộ chuyện này với người ngoài.”
“Anh là nhân viên ga tàu, chúng tôi là hành khách. Nếu có người tự sát ở nơi này, làm sao tôi có thể yên tâm để con gái tôi đến đây đi tàu điện ngầm được?” Tôi cũng không muốn gây sự, chỉ là cố hết sức để moi thêm thông tin từ người nhân viên này.
“Được rồi, nhưng anh đừng có ra ngoài rêu rao nhé. Kỳ thực cũng không phải chuyện gì to tát. Chúng tôi không muốn nói ra là do sợ hình ảnh của ga tàu điện sẽ bị người ngoài hiểu nhầm mà thôi.” Phùng Minh Long nhìn xung quanh. Lúc này đã khá muộn, nên cũng không có quá nhiều người còn nán lại ga tàu. Gã dứt khoát ngồi xuống cạnh tôi, nghiêng đầu thì thầm, “Đã khoảng một tuần rồi. Hôm đó cũng tình cờ là ngay ca trực của tôi. Vì trạm tàu điện ngầm này của chúng tôi là trạm cuối cùng của chuyến Bắc Giao nên thường đóng cửa khá muộn. Thông thường, mọi chuyến đều ngừng chạy vào lúc 11:00 đêm và đóng cửa lúc 11:20. Ngày hôm đó, chuyện khá đặc biệt. VCó một người đàn ông bỏ quên ví tại trạm. À đúng rồi, anh ta cũng đến đây đón người giống như anh vậy. Anh ta cứ đứng mãi nơi này mà không bước lên bất cứ chuyến tàu điện nào, cũng chẳng biết anh ấy cần đón người đi chuyến mấy giờ. Anh ấy cứ lần khần như vậy, mãi cho đến khi trạm tàu đóng cửa thì mới chịu đi về. Kết quả là, khi ga tàu điện sắp đóng cửa, anh ta quay lại và nói rằng, mình đánh rơi ví tại đây.”
“Chuyện gì xảy ra sau đó?” Đón người chỉ là một cái cớ. Tôi không dò hỏi liệu Phùng Minh Long có giấu giếm một tầng nghĩa khác nào hay không, chỉ đơn thuần hỏi về diễn biến kế tiếp.
“Sau đó, người kia bèn lao vào đường hầm. Nếu không phải nhờ anh ta, chúng tôi còn không biết rằng, có một xác chết nằm ẩn sâu bên trong đường hầm.” Dường như Phùng Minh Long nhớ lại một điều gì đó đáng sợ vậy. Đồng tử trong mắt gã rung lên dữ dội; gã hít sâu vào một hơi, sau đó mới kể tiếp: “Khổ quá. Có thể là tận 3 cái xác đấy! Tôi không dám nhìn kỹ, lúc đó sợ đến mức hai chân như muốn nhũn ra. Dù sao đi nữa, đó cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy xác chết mà.”
“Anh gọi cảnh sát ngay à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play