Quần áo tồi tàn, các góc quần có sợi bông lộ ra ngoài, quần áo của người đàn ông vô gia cư trông tồi tàn không thể tả.
Trước đó, khi lần đầu tiên bước vào ga tàu điện ngầm, tôi đã cố ý quan sát gã. Kẻ vô gia cư này ước chừng 50 tuổi, hơi lẩn thẫn. Rõ ràng là mùa thu, nhưng gã trùm cả một chiếc áo khoác bông hôi thối bên ngoài, còn mặc thêm một cái quần vải bông vá chằng vá chịt nữa chứ.
Đúng lúc này, gã đi ngang qua tôi, mở miệng nói ra một câu như thế. Giọng nói của gã có chút khàn khàn và nhuốm bụi thời gian. Ngay lập tức, tôi nhận ra sự phỏng đoán của mình về kẻ này khi trước có lẽ là sai rồi.
“Lên tàu ư? Ông chú này, không phải ai cũng lên được chuyến tàu này đâu.”
Gã lang thang không đáp lời, chỉ lướt qua tôi rồi vọt lên tàu.
“Anh Lộc Hưng, anh Lộc Hưng!” Phùng Minh Long thì thầm bên cạnh tôi: “Con hồ ly đó hình như đang nhìn anh kìa.”
Tôi không nhìn đến gã lang thang nữa, liếc sang con Huyết hồ. Rõ ràng, nó sợ đoàn tàu. Nó nhìn chằm chằm vào tôi, vừa muốn tiến đến, vừa do dự.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT