Tôi nín thở, mồ hôi lạnh trượt dài trên tóc mai; nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng cứ thế mà ập đến.
Dùng khóe mắt liếc chăm chăm ra lối đi nhỏ, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, một ống quần màu lam dần tiến vào phạm vi tầm nhìn của tôi.
“Đi qua? Nó không phát hiện ra mình à?” Tôi không dám ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về hướng đó thật lâu. Cảm giác này rất khó chịu, nhưng tôi vẫn không dám nhúc nhích.
Ống quần màu xanh xẹt qua, ta thầm đếm nhịp tim của mình, qua mấy giây đồng hồ mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Một cảm giác sống sót sau tai nạn chợt ùa về: “Nguy hiểm thật. Đó là dạng tồn tại gì vậy? Tại sao lại mang đến cho mình nhiều áp lực như thế? Trong toa tàu ngày 27/10, có lẽ lý do mà Từ Cần kéo mình ra khỏi đó cũng chính vì tồn tại này hay sao?”
Tôi vẫn giữ nguyên động tác như cũ, thoáng thở dốc một hơi. Nhưng vừa định ngẩng đầu, một bóng dáng xanh lam đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của tôi lần nữa.
“Lại trở về rồi!” Tôi nơm nóp lo sợ trong lòng, giờ tôi ngẩng đầu lên cũng không được, mà cúi đầu xuống cũng không xong. Không khí chung quanh tựa hồ như muốn đọng lại.
“Anh tên gì?” Giọng nói này vô cùng rợn người; từng chữ đều kéo dài thêm nửa nhịp, lộ ra một chút lạnh lùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT