Lời nói của cô tiếp viên như ám chỉ điều gì khác nữa, nhưng khi tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì cô ta đã đưa chiếc bát sứ lên miệng tôi.
Đây là một chiếc bát sứ trắng tinh, nhìn không ra xuất xứ ở tháng năm nào. Nước trong bát nghiêng nhẹ, nhưng dù đoàn tàu có gập ghềnh thế nào thì cũng không đổ bất cứ một giọt nào ra ngoài.
“Uống đi.” Giọng nói của cô ấy có một ma lực rất kỳ lạ, khiến tôi không thể chống cự lại. Mắt tôi cứ thế mà mê ly dần; nhưng ngay thời khắc khẩn cấp, một cơn đau buốt trong ngực chợt nhói lên, cũng giúp tôi thanh tỉnh lại.
Lúc này, môi tôi đã chạm vào thành bát; bọt nước trong bát sứ đã bắn tung tóe vào môi tôi.
Tôi vung tay thật mạnh, đánh rớt cái bát xuống lần nữa. So với lần trước, lần này tôi tỉnh táo hơn nhiều.
Tôi biết rằng mình không thể ngồi chờ chết được nữa, buộc phải phản kháng.
“Tôi chỉ muốn tốt cho anh mà thôi. Chẳng phải anh thực sự muốn biết câu trả lời à? Uống đi! Rồi anh sẽ hiểu mọi chuyện.” Từng câu từng chữ của cô nhân viên đầy tính mê hoặc, nhưng tôi đã sớm nhận ra trò hề của cô ta. Đoán chừng, Lô Văn Xương cũng vì bát nước này mà trở thành bộ dáng kia. Tôi không thể nào đụng vào nó được, dù một giọt cũng không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT