Trong đám người, Lộc Thiện ôm lấy tượng ngọc của Song Diện Phật ngồi vào kiệu Hồn rồi kéo rèm xuống; không ai có thể trông thấy tình hình bên trong chiếc kiệu.
Âm thanh kèn Xô-na lại vang lên; đội ngũ trống chiêng bắt đầu tấu vang và dần di chuyển lên đầu đội ngũ. Những người kia bắt đầu nhấc kiệu Hồn lên. Chiếc kiệu nửa đỏ nửa trắng được bốn người khiêng đi giữa con đường đất.
Đội ngũ nghênh Thần bắt đầu di chuyển; từng người dân làng đeo mặt nạ giấy nhảy các điệu múa cực kỳ phô trương theo sau lưng chiếc kiệu Hồn. Bọn họ mặc đồ màu xanh đỏ phất mạnh tay áo, ném mạnh mấy món đồ trang sức trên người về phía những ngôi nhà cũ nát hai bên đường.
Ba người ngoài chúng tôi cũng đi theo giữa đội ngũ. Đám đông chen chúc nhau; chúng tôi không có cơ hội chạy thoát, cứ trộn lẫn vào nhau như thế mà thẳng hướng về đích đến tiếp theo.
“Rốt cuộc là nghi thức nghênh Thần của bọn họ được chia thành bao nhiêu bước nhỉ? Từ đầu đến cuối, chúng ta đã đi theo gần hết nửa đêm rồi.” Phùng Minh Long thì thầm.
“Bây giờ cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi. Không phải người trong làng nói rằng, họ sẽ đưa chúng ta đi khỏi đây sau khi lễ nghênh Thần kết thúc à? Cứ yên tâm mà chờ thôi.” Bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để trốn thoát, hiện tại đang rơi vào tình thế cực kỳ bất lợi; Vương Sư đã không còn muốn kháng cự nữa rồi.
Trong ba người, tôi là kẻ duy nhất không nói một lời nào. Ánh mắt của tôi cứ đảo quanh nhóm dân làng, lén lút nhớ kỹ đặc điểm ngoại hình của từng người. Mặc dù ai cũng đeo mặt nạ giấy nên không thể nhìn thấy mặt thật, nhưng trạng thái thân thể cũng có thể cung cấp cho tôi một chút sự khác biệt ở một mức độ nào đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play