Đèn trong hành lang đã tắt bán phần; thời gian dần trôi, bệnh nhân và y tá ngày càng ít đi. Nhiều người nhìn Vân Xuyên với ánh mắt đầy thương cảm, nhưng cậu ta vẫn bướng bỉnh ngồi trên băng ghế, ngay cả tư thế cũng hiếm khi thay đổi.
Tôi cũng không thuyết phục nữa, chỉ im lặng ở bên cạnh cậu ta.
Đạo trưởng Nhàn Thanh có ơn với tôi. Lúc livestream trên chuyến xe tử vong số 14, tôi đã gặp ông ấy lần đầu tiên tại đó. Ông ta và tôi chưa bao giờ gặp nhau khi ấy, nhưng lại đưa cho tôi một tờ giấy màu vàng, nhắc nhở tôi về những nguy cơ tiềm ẩn trên chuyến xe kia.
Khi tôi bị cả thành phố truy nã, vì giúp tôi mà đạo trưởng Nhàn Thanh đã sử dụng bí thuật để thỉnh tổ sư gia đến, thay tôi ngăn cản cô nàng Diệp Băng đang bị nhập hồn, giúp tôi tranh thủ thời gian chạy trốn.
Ăn một trái khế - trả một cục vàng, nên khi đạo trưởng Nhàn Thanh nhờ tôi chăm sóc cho Vân Xuyên, tôi đã đồng ý mà không chút do dự. Nhưng tôi không ngờ rằng, bây giờ nhớ lại những gì mà đạo trưởng Nhàn Thanh từng nói, có lẽ ông ấy đã biết trước tình trạng cơ thể của bản thân từ lâu, thế nên mới bàn giao hậu sự cho tôi vào thời điểm đó.
“Ông ấy bị thương nặng hơn so với những gì mà tôi từng nghĩ.”
Đã quá nửa đêm, tiếng chuông sáng sớm vang vọng khắp thành phố, như để tiễn biệt ông ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT