Sau khi biết Sở Môn chính là Bậc thầy Thôi miên Fanatsy, tôi cũng dần thoải mái trở lại. Đây kể như cũng là một người bạn cũ của tôi: “Câu hỏi gì?”
“Mỗi lần livestream, chỉ mỗi một mình cậu quay à?” Sở Môn hứng thú nhìn tôi: “Thay vì một mình bản thân cậu, tôi càng muốn gặp gỡ ê-kíp sau lưng cậu kìa. Có thể làm ra tiết mục như vậy, thậm chí còn có thể thôi miên tập thể khán giả để tiến hành livestream trong mộng, điều này thật không thể tưởng tượng nổi.”
“Anh muốn gặp bên chủ quản nền tảng livestream của tôi ấy à?” Tôi bật cười: “Tin tôi đi! Chờ một ngày nào đó nếu anh thật sự gặp, phỏng chừng khi ấy có muốn khóc cũng không thể nào rơi lệ được.”
Tôi bèn trò chuyện đôi điều với Sở Môn về thế giới trong mơ. Quan điểm của hai người lại ngẫu nhiên trùng hợp lẫn nhau, khiến quá trình tán gẫu khá vui vẻ.
Trên đường quay về phòng bệnh, chưa đi tới nơi thì chúng tôi đã gặp bác sỹ Diêm đang đứng trước cửa phòng VIP với vẻ mặt đầy lo lắng. Vừa nhìn thấy Sở Môn, gã lập tức chạy tới: “Thầy, đã dọn đồ ăn lên hết rồi, sao thầy vừa nói đi là đi ngay như thế? Thầy Trần và viện trưởng Hoàng vẫn còn đang chờ bên kia kìa. Thầy đi như thế, vậy cũng không hay lắm đâu.”
“Không cần đợi tôi! Các người cứ ăn trước đi. Đúng rồi, anh cứ ra ngoài mua hai phần cơm hộp nào đó mang thẳng vào đây là được. Tôi và anh chàng này cần phải thỏa luận kỹ hơn về phương án trị liệu.” Sở Môn đẩy bác sỹ Diêm ra khi gã ấy vừa định đi vào phòng bệnh.
“Thầy này, ông Trần kia khác hẳn với mấy người trước đây đấy! Không thể nào không nể mặt ông ấy được đâu!” Bác sỹ Diêm tận tình khuyên bảo, quả thật không hề tỏ ý khinh thường dù người thầy của gã có nhỏ tuổi hơn gã rất nhiều.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT