“Phải tìm cách cứu nó ra.” Nhìn về hướng cậu bé còng lưng, tôi nhíu chặt mày, “Số lượng bọn trẻ vây quanh hơi nhiều, mà Anh Tử dặn đi dặn lại là không nên nói chuyện với người trong giấc mơ, hoặc phát sinh xung đột với chúng. Chuyện này có vẻ khó nhỉ!”
Tôi bước ra khỏi khu giảng đường; bầu trời bên ngoài hơi tối, không có mặt trời, đại khái khoảng 6:00 - 7:00 tối
Ở góc Tây Bắc sân chơi, bọn nhỏ cứ chơi đi chơi lại trò này nhiều lần. Dần dà, có người bắt đầu cảm thấy chán, cuối cùng mới giải tán đi, chỉ để lại cậu bé còng lưng kia vẫn che mắt quỳ ở chính giữa.
“Cơ hội tốt!” Tôi đi dọc theo góc tường, tránh những đứa trẻ túa đi xung quanh kia, tiến về phía nó.
Sân chơi nhỏ này chỉ được lát bằng đất vàng; mặt đất rất bằng phẳng. Tại một số nơi, còn có thể nhìn thấy vài viên đá sắc bén và cỏ dại mới mọc.
Bọn nhỏ cũng đã tản đi xa, cậu bé lưng còng vẫn quỳ trên mặt đất. Nó tự che mắt mình, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Mấy đứa nhỏ kia đã tản đi hết cả, duy chỉ có mỗi nó ở lại đây. Không ai nguyện ý làm bạn với nó, hoặc có thiện ý nhắc nhở nó là trò chơi đã kết thúc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT