Đồng tử đột nhiên co lại, tôi lùi về sau một bước. Vừa rồi, nếu tôi mở cánh cửa đó ra, cậu bé ẩn nấp sau lưng sẽ lao thẳng vào, thay vì bị mắc kẹt trong khe cửa với hình hài là một cái xác chết khô như hiện tại.
Trần Cửu Ca ra hiệu với tôi, ý bảo không nên trêu chọc nó. Thế lài, tôi bèn vòng qua một hướng khác, vội vàng đi theo gã.
“Thứ đó thật đáng sợ.” Sở Môn vẫn đi ở phía sau, thọt hai tay vào túi áo blouse trắng. Ánh mắt của gã phiêu hốt bất định; lúc đi ngang qua cánh cửa phòng trộm, gã chợt tăng tốc độ, tựa như đang sợ hãi một thứ gì đó.
Tôi thầm nhận ra hành vi khác thường của gã, để rồi tự hỏi: “Bóng người màu đen đó có đáng sợ như vậy à? Trông hình thể thì nó chỉ là một đứa bé thôi mà, có nguy hiểm gì quá đáng đâu?”
“Đi nhanh lên.” Dường như Trần Cửu Ca và Sở Môn rất sợ bọn xác chết bị thiêu cháy này; phản ứng đầu tiên của bọn họ đều nhất trí đến kỳ lạ, chính là tránh ra thật xa.
Tôi cũng không muốn phát sinh thêm chuyện, thế là theo sát phía sau, tiến vào khu vực sâu hơn. Trần Cửu Ca đi trước, Diệp Băng theo sau, Sở Môn đi ở vị trí cuối cùng, còn tôi đứng ở đằng giữa. Theo lý thuyết, đội hình như vậy rõ ràng là có lợi cho tôi nhất, vì có thể dễ dàng khống chế tình hình cả trước lẫn sau. Thế nhưng mà, đi một hồi thì tôi chợt nhận ra có gì đó không thích hợp.
Trần Cửu Ca và Diệp Băng ở phía trước tựa hồ đang liên tục tăng tốc bước chân, có mấy lần còn thoát ly khỏi tầm mắt của tôi nữa. Bất quá, cứ xuyên qua tầm vài cánh cửa là tôi lại có thể nhìn thấy bọn họ. Vì đây chỉ là nghi hoặc, nên tôi cũng không vì một chút chuyện nhỏ này mà cãi nhau với gã. Dù sao đi nữa, tôi còn cần gã giúp. Bên cạnh đó, vì tôi có Phán nhãn nên gã cũng không thể nào cắt đuôi được tôi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play