Tranh của Vương Ngữ ẩn chứa cảm xúc của chính bản thân thằng nhóc; mỗi bức tranh đều giống như chứa đựng linh hồn bên trong.
“Đứa nhỏ ấy, sau này chắc chắn sẽ rất xuất chúng.” Tôi gấp bức tranh của Vương Ngữ lại, cất vào túi rồi tắt đèn, chuẩn bị rời khỏi đây.
Lúc đi tới cửa lớn, Bạch Khởi đột nhiên sủa hai tiếng về phía cửa lớn, giống như cố ý lấy lòng mà dùng đầu để mở ra cánh cửa phòng đang khép hờ.
Ánh trăng hắt vào qua từng kẽ hỡ của làn tóc đen nhánh, điểm xuyết lên từng đóa sương bạc tô bật cho chiếc váy dài màu trắng kia; cô gái ấy nắm chặt hai tay, trên gương mặt vẫn còn mang theo một vẻ thẹn thùng pha lẫn nỗi kinh ngạc. Tựa hồ, cô nàng vẫn chưa kịp chuẩn bị đầy đủ tâm lý, nhưng rồi bất thình lình bị đẩy thẳng lên giữa sân khấu vậy.
“Cao, Cao Kiện, thật trùng hợp...”
Mặc váy giản dị màu sáng đứng ngay cửa, Hoàng Tuyết hẳn là đã tới đây được ít lâu rồi.
“Em đến đây làm gì? Nghe hết mấy chuyện anh nói với Cổ tiên sinh rồi à?” Tôi sầm mặt xuống, giọng điệu có chút lạnh lùng, cũng phá hủy đi không khí lãng mạn lúc này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play