Người đưa cơm ngoài cửa lại là Trần Cửu Ca; hơn nữa, gã còn hỏi ra một câu cực kỳ mấu chốt.
“Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi à?” Bưng mâm cơm lên, gã lặp lại câu vừa rồi.
Lúc này, tôi mới phản ứng lại, bèn nhíu mày: “Định lôi kéo làm quen với tôi à? Do lão đạo sĩ mũi trâu kia bảo anh làm vậy ư? Có quần què gì thì nói nhanh lên, đừng quanh co lòng vòng.”
Tôi không hề nhắc đến việc rốt cuộc mình có từng gặp mặt gã ta hay không, thay vào đó là toàn những lời hằn học cộc cằn. Thái độ cục súc này cũng không khiến Trần Cửu Ca phản cảm, thế mà còn chường ra vẻ mặt hòa hoãn hơn.
“Có lẽ là tôi nhận lầm người.” Trần Cửu Ca nhìn vào trong phòng: “Không định mời tôi vào phòng à?”
“Anh bị bệnh hả? Tôi vừa đánh nhau với các anh, giờ anh còn chạy sang làm thân với tôi, còn đích thân đưa cơm đến? Chẳng lẽ anh bỏ thuốc độc trong cơm này, muốn đánh lạc hướng tôi nên mới làm như vậy?” Tôi tỏ vẻ nghi ngờ ra mặt, nhưng trong lòng cũng hơn thấp thỏm, không rõ liệu Trần Cửu Ca có nhận ra cái gì hay không.
“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Trần Cửu Ca bưng mâm cơm lên, cũng không trưng cầu sự đồng ý của tôi, mà trực tiếp bước thẳng vào phòng. Gã đặt khay thức ăn lên bàn: “Sở dĩ tôi đích thân tới đây là vì được người khác ủy thác. Anh và Mao Sơn âm sư Lãnh Thanh Huyền quen biết nhau; người đó có kể cho tôi nghe một vài chuyện về anh, bảo là bên cạnh anh có người bị thương trong giấc mộng, định nhờ tôi chữa trị giúp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play