Trèo ra khỏi lỗ thông hơi, tôi nấp trong bóng tối ở phía sau tòa nhà. Vị trí này cũng tình cờ là một điểm mù của camera, thế nên tôi không lo mình bị phát hiện. Điều chỉnh lại nhịp thở xong, tôi bước ra khỏi Thế Kỷ Tân Uyển như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, cuối cùng bèn lẫn vào đám đông.
“Còn 1 tiếng đồng hồ nữa.” Tôi quay đầu lại, liếc nhìn tòa nhà cao tầng sau lưng. Đèn phòng ở tầng 16 đã tắt gần hết, không ai phát hiện ra tôi đã lẻn đi khỏi đó.
Đón một chiếc taxi và bảo bác tài lái thẳng đến khu giao giới của Tân Hỗ và Giang Thành, tôi liên tục nhờ tài xế tăng tốc chạy lúc ngồi trong xe.
Liên tục tăng tốc, cuối cùng tôi cũng đã đến khu vực ngoại ô trước 11:30 tối.
Bệnh viện Ung bướu Giang Hỗ nằm ở một vị trí khá hẻo lánh; cả Giang Thành và thành phố Tân Hỗ đều cố tránh đi khu vực này bằng một cách cố ý hoặc vô tình, cô lập nó nằm ngoài quy hoạch đô thị, tùy ý bỏ nó hoang tàn.
Để không tiết lộ điểm đến thực sự của mình và không khiến bác tài xế nghi ngờ, tôi yêu cầu anh ta đỗ xe trước một ngôi nhà bình thường.
Sau khi ra khỏi xe, tôi dựa sát vào tường, băng qua vài ngôi nhà rồi vụt chạy nước rút.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play