“Không biết các cậu có để ý chăng, tường và trần của bệnh viện này đều bị sơn đè lên rất nhiều lần.” Trương Hằng vươn ngón tay ấn vài cái lên vách tường, cạo đi lớp sơn trắng bên ngoài: “Màu sắc ban đầu của bức tường là màu xanh lục, nhưng sau đó đã bị người ta sơn thành màu trắng. Chuyện này rất kỳ quái, tại sao phía bệnh viện phải cố ý sơn tường thành màu trắng chứ?”
“Có phải đang che giấu thứ gì đó không?” Trần Mặc đứng chung chỗ với Trương Hằng; hai người cùng tìm kiếm những thứ có giá trị xung quanh bờ tường.
Tôi và gã nhà văn đứng ở giữa phòng Phẫu thuật Vô khuẩn, tự hỏi về vấn đề của riêng mình.
Trong số tất cả mọi người ở đây, chỉ riêng tôi nắm giữ lời nhắc nhở của Âm Gian Tú Tràng: “Tại sao tất cả mọi thứ trong bệnh viện đều là màu trắng? Các bức tường xanh lá cây cũng bị sơn đè màu trắng lên, màu trắng có ý nghĩa đặc biệt gì? Chẳng lẽ đúng như lời Trần Mặc nói, là vì che giấu thứ gì đó?”
Quan sát bậc cửa được xây trong phòng phẫu thuật, càng nhìn tôi càng cảm thấy đáng sợ.
Cửa phòng khép hờ; tuy chúng tôi đông người, nhưng lại không hề có chút cảm giác an toàn nào.
“Đây là manh mối mà anh đã phát hiện được à? Bậc cửa? Bức tường màu trắng?” Gã nhà văn như thể đang chế giễu Trương Hằng: “Tao có thể nghĩ rằng mày đang chơi bọn tao không? Mấy thứ này có thể chứng minh được gì chứ? Có một con ma bị mắc kẹt trong phòng phẫu thuật, và con ma đó thích màu trắng hả?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play