Trên cửa sổ có những tấm ván gỗ bị đóng đinh, trong khe hở loáng thoáng lộ ra vài tia sáng.
Sau khi kéo Trần Mặc vào tòa nhà bệnh viện thứ ba, ba người đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn hành lang sâu thẳm cũ nát. Không ai biết nó dẫn đến đâu; cả bọn dừng chân lại, tạm thời không dám tiến về phía trước.
“Bình thường, nhà xác đều ở tầng hầm bệnh viện. Trước tiên, chúng ta tìm đường đi xuống dưới thử xem?” Tay cầm camera của Trương Hằng đã đổ mồ hôi, gã không dám cách tôi quá xa.
“Các anh có nghĩ tới vấn đề này hay không, phần lớn người chết trong bệnh viện Ung bướu là do tai nạn phẫu thuật, cũng có cứu chữa thất bại; toàn bộ các khâu phẫu thuật và cấp cứu đều được tiến hành ở tòa nhà Khám chữa bệnh.” Trần Mặc dựa lưng vào vách tường, miễn cưỡng chống đỡ thân thể: “Nếu người đã chết ở trong tòa nhà Khám chữa bệnh, vậy xây dựng luôn nhà xác ở đó không phải là tốt hay sao? Vì sao lại muốn xây nhà xác ở trong một tòa nhà khác? Thi thể không giống như những thứ khác, ngay cả trong bệnh viện cũng không dễ dàng để lộ ra quá nhiều. Nói chung, là phải xử lý theo kiểu trọng yếu, không cần phải cố ý chuyển từ tòa nhà này sang tòa nhà khác.”
“Cậu nói cũng có lý.” Tôi nhẹ nhàng gật đầu. Sau khi bị thương, vì chứng minh giá trị của bản thân, đầu óc của Trần Mặc dường như cũng được khai sáng rất nhiều, quả thực đều là bị bức ép ra.
“Bệnh viện không cần thiết phải làm điều thừa thãi như di dời thi thể; nếu đã làm như vậy, chắc chắn là có mục đích không thể nói cho người khác biết.” Tôi lại đặt tấm ván gỗ lên, nhớ kỹ vị trí của cửa sổ này: “Tiền thân của bệnh viện Ung bướu Giang Hỗ là Hiệp hội Nghiên cứu Ung thư, nghe nói là một tổ chức tương tự như tính chất công ích, được cấp trên hỗ trợ mạnh mẽ, ở đây tiến hành rất nhiều thí nghiệm. Vì nhà xác được xây dựng dưới tòa nhà này, thế nên tôi có hai suy đoán. Đầu tiên, người chết trong tòa nhà này so với tòa nhà Khám chữa bệnh vô cùng nhiều, để thuận tiện thì dứt khoát xây dựng nhà xác ở đây; thứ hai, có thể họ cần thi thể của người chết vì bệnh để làm thí nghiệm.”
“Người chết đi, tế bào ung thư cũng sẽ bị bất hoạt. Nếu nói vì nghiên cứu thì không phải đâu.” Trần Mặc vịn vào cửa sổ, từ trên quần áo xé ra một miếng vải buộc vào ván gỗ: “Đánh dấu lại, tôi sợ không nhớ được vị trí.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT