Chữ viết trên “Táng Kinh” và chữ Hán cổ vẫn có điểm khác nhau, thuộc loại kiểu chữ đặc thù lưu truyền trong một phạm vi nhỏ. Nếu không gặp phải đạo trưởng Vạn Nhất, phỏng chừng cả đời này tôi cũng không thể nhận ra bí mật này.
“Có lẽ đạo trưởng Nhàn Thanh nhìn trúng điểm này, thế nên mới nhờ mình bảo quản Táng Kinh. Lúc qua đời, ông ấy cũng đã nhìn thấu hồng trần rồi, không còn kiên trì việc kéo dài truyền thừa của phái Cản Thi nữa, chỉ hy vọng đồ đệ duy nhất của mình có thể sống tốt mà thôi. Ngay lúc hấp hối, ắt hẳn ông ta đã xem Vân Xuyên như là con ruột của mình.”
Táng Kinh rất mỏng, không đến nửa kg, nhưng lại đại biểu cho trách nhiệm hàng nghìn năm qua của phái Cản Thi.
Có được nó, chính là đại biểu cho hy vọng của cả một môn phái.
Đạo trưởng Nhàn Thanh không muốn Vân Xuyên sống mệt mỏi như chính bản thân mình, vì lẽ đó mà giao Táng Kinh cho một người ngoài như tôi. Ông ta không căn dặn gì cả, muốn chôn giấu mọi thứ vào tận đáy lòng.
Tôi còn nhớ rõ cái lần đầu tiên mà mình đến Thanh Thổ quan. Đạo trưởng Nhàn Thanh đã nói rằng, việc dẫn thi thể di chuyển trong quá khứ là vì giúp người nghèo có thể lá rụng về cội; hiện tại, thời đại đã khác xưa - phái Cản Thi đã không còn đất dụng võ. Lúc ấy, ông ta vừa cười nói như thế. Có lẽ từ lúc ấy trở đi, ông ta đã có ý nghĩ này.
“Phong thủy đệ nhất kỳ thư lại rơi vào trong tay mình, đạo trưởng Vạn Nhất nói không sai, quyển sách này có quan hệ trọng đại, tuyệt đối không thể để cho người thứ hai ngoại trừ bản thân biết được.” Từ lúc lấy quyển sách cổ ra, tôi đã cất điện thoại di động của Tú Tràng vào trong túi. Khán giả xem livestream cũng không biết tôi có quyển sách này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT