Trương Thư Tuyết cuộn người vào tường, khóc không thành tiếng. Ký ức sâu nhất trong lòng cô ta bị đánh thức, cô ta vừa khóc vừa nôn khan rồi đưa tay vào miệng, bịt chặt cổ họng và kéo lưỡi.
Cô ta có ăn thịt người hay không đã không còn quan trọng, tôi thở dài rồi từ từ buông tay.
Tôi không biết làm thế nào để an ủi cô ta. Trên thực tế, kể từ sau khi cô ta ăn miếng thịt đầu tiên, thì đã không còn là Trương Thư Tuyết của trước đây nữa rồi.
Điểm này trong lòng cô ta biết rất rõ. Ký ức trong não có thể bị lãng quên, nhưng một số phản ứng trong cơ thể thì không thể che giấu được. Dưới sự giam cầm và tra tấn của bác sĩ Trương, cô ta đã quen với việc ăn thịt, thậm chí trên cơ thể cô ta cũng thấm đẫm mùi thịt thơm.
Nhặt chiếc áo khoác dưới đất ném cho người phụ nữ, tôi đứng dậy ngồi xuống giường gỗ: “Cô sống ở đây bao lâu rồi?”
“Hơn một năm nay, có thể lâu hơn, tôi chưa bao giờ rời khỏi chung cư Lồng Heo.”
'"Vừa rồi khi tôi đi vào, là cô mở cửa cho tôi, chứng tỏ cô có thể tùy ý ra vào căn nhà này. Tòa nhà màu đỏ nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tổng cộng có bốn đơn nguyên, nhiều cầu thang và hành lang như vậy, cô hoàn toàn có thể trốn khỏi anh trai của mình để thoát khỏi đây, nhưng cô không hề làm điều đó."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play