“Đây là?” Con ngươi Phương Nguyên co rụt lại bằng mũi kim, vô thức nghiến chặt răng: “Lửa Lớn Đốt Rừng.”
Đây là một gốc hoang thực thượng cổ.
Căn cứ theo lịch sử ghi chép, Xích thiên Thái Cổ thường hay có loại cây Lửa Lớn Đốt Rừng này.
Nhưng loại hoang thực thượng cổ này rất ít khi gặp trong năm vực, cũng không tính là tuyệt tích.
Tiền thân của Lửa Lớn Đốt Rừng có thể là một loại cây nào đó. Khi ngọn lửa phát sinh trong rừng thiêu chết vô số sinh mệnh, nhất định sẽ có xác suất hình thành cây Lửa Lớn Đốt Rừng.
Toàn thân trên dưới của Lửa Lớn Đốt Rừng đều lượn lờ ngọn lửa cực nóng. Nó thiêu đốt quanh năm, vạn vật khó mà tiếp cận. Lợi hại hơn, nó còn mang đến cho sinh linh đến gần nó vô số mầm rủi.
“Thiên ý khá lắm, đúng là âm hiểm mà. Hiển nhiên ta có tiên cổ Vận đạo hộ thân, thiên ý phát hiện ra điều này, vì thế đã tạo ra Lửa Lớn Đốt Rừng để làm xấu vận khí của ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play