Gương mặt Phương Nguyên lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tiền bối, không có lửa làm sao có khói. Mấy lời đồn đại không có căn cứ như thế, ta chưa từng thừa nhận qua.”
Khu Sơn Lão Quái một lần nữa cười to ba tiếng, sau khi cười xong lại thở dài: “Cổ tiên Chính đạo không hiểu ngươi, lão phu có thể hiểu. Tán tu chúng ta có thể tu thành tiên khó khăn biết bao nhiêu. Mỗi một phần tài nguyên tu hành, đều do tự tay mình tìm ra. Qua hết thôn thì sẽ không còn cửa hàng. Cho nên, khi có được chỗ tốt, tất cả đều phải toàn lực nắm chắc. Ai biết được sau này sẽ gặp phải cái gì chứ?”
“Về phần cổ tiên Chính đạo, cho dù bọn họ ở không trong nhà, cũng có một đống lớn tài nguyên cung cấp. Bọn họ làm sao biết được sự khó xử và khổ sở của tán tu chúng ta chứ?”
Sắc mặt Phương Nguyên vẫn bình thản, không đồng ý cũng không phản bác.
Hắn biết, Khu Sơn Lão Quái nói như vậy, tuyệt không chỉ đơn giản lôi kéo làm quen với hắn, mà là cho thấy quyết tâm của lão. Khu Sơn Lão Quái là tán tu, chỗ tốt ngay trước mắt là Sơn Loa Mẫu. Quyết tâm của lão ta không thể lay động. Vũ Di Hải thân là tán tu nên rõ ràng chuyện này mới đúng.
“Ta đương nhiên hiểu tâm ý của Tần tiền bối, nhưng cũng xin tiền bối hiểu cho tại hạ hơn. Trước khi tại hạ đến đây, tại hạ cũng có chỗ khó xử của mình.” Phương Nguyên nói.
Khu Sơn Lão Quái cười hắc một tiếng: “Ai cũng có chỗ khó của mình cả.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play