Nhưng khóe miệng của thiếu niên Đạo Thiên vẫn nhếch lên: “Sa Kiêu, ngươi hãy từ bỏ ý niệm này đi. Ta và ngươi khác nhau. Ta tuyệt không xây dựng hạnh phúc và khoái hoạt của mình trên đau đớn của người khác.”
“Kiên trì buồn cười thật. Thế gian này có rất nhiều thứ cần phải tranh đoạt, phải tàn sát. Ngươi không tranh không giết, sao có thể sống sót được? Rốt cuộc bên trong não của ngươi chứa cái gì vậy?” Giọng nói của Sa Kiêu rất băng hàn, khinh thường Đạo Thiên vô cùng: “Ngươi suy nghĩ đi, vì sao ngươi lại bị gia tộc lưu vong? Ha ha, còn không phải vì tài nguyên gia tộc quá ít, cảm thấy lãng phí tài nguyên nếu bồi dưỡng ngươi. Cho nên mới đưa ra quy củ bộ tộc, quang minh chính đại giết ngươi đấy.”
Tinh mang lóe lên trong mắt thiếu niên Đạo Thiên: “Ta biết đạo lý này, nhưng người khác làm thì chính là người khác làm, là chuyện của họ. Còn ta làm là chuyện của ta. Ta tuyệt sẽ không làm mấy chuyện như vậy.”
“Minh ngoan bất linh, vậy lão phu sẽ giết ngươi.” Sa Kiêu nổi giận, rốt cuộc đạt đến cực hạn. Nhưng trong lúc ông ta đang định ra tay, bỗng nhiên khẽ giật mình.
“Đứa con đáng thương của ta, con bị làm sao thế?” Thiếu niên Đạo Thiên đang dựa vào góc tường, chợt nghe tiếng phụ nữ kêu khóc trong lòng.
Sau đó, âm thanh trong phòng lại ồn ào.
Có người đi theo khóc, cũng có người gào thét mắng vào mặt y sư vô năng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play