Phương Nguyên chỉ vào Đinh Hạo: “Ngươi đã tạo ra sai lầm lớn rồi, nhưng niệm tình ngươi chỉ không cố ý, người không biết thì vô tội, thôi bỏ qua. Tiếp theo, ngươi hãy làm theo lời ta bảo, lấy công chuộc tội.”
Đinh Hạo bị dạy như cháu trai, không ngừng cúi đầu khom lưng với Phương Nguyên.
Nhưng Phương Nguyên không đưa ra yêu cầu, chỉ hỏi lại: “Ngươi nói thật cho ta biết, trong tay ngươi có Bạch Mao cương thi, Hắc Mao cương thi, Thanh Mao cương thi, nhưng có Lam Mao hay không?”
Đinh Hạo làm ra vẻ hổ thẹn: “Tiểu đệ ngu dốt. Sinh sống ở núi Mộ Bia gần mười năm vẫn chưa nuôi ra được một con Lam Mao cương thi nào. Ngay cả Thanh Mao cương thi cũng chỉ có ba con. Tiểu đệ giữ lại một con canh giữ trong phủ, còn lại hai con mang theo bên cạnh. Hắc Mao cương thi có một trăm hai mươi con, Bạch Mao cương thi có gần bốn ngàn con.”
Phương Nguyên xác nhận gã ta không có Lam Mao, cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Hắn cố ý ừm một tiếng, thuận miệng bịa chuyện: “Khoảng cách của ngươi đến tiêu chuẩn cũng không xê xích gì nhiều. Thanh Mao đã có ba con là được rồi. Về phần Lam Mao, bản thân ta cũng chỉ có hai con.”
Về tiêu chuẩn Cương vương đời thứ hai thu nhận đồ đệ, hắn biết rất rõ.
Cương vương đời thứ hai lưu lại không chỉ một truyền thừa. Kiếp trước, ông ta thu nhận bảy tám đồ đệ. Đinh Hạo chỉ là một trong những người đó.
Về sau Cương vương đời thứ hai gia nhập núi Nghĩa Sơn, chính đạo vây công núi Nghĩa Sơn, đám đồ đệ Cương vương đời thứ hai chỉ huy đại quân cương thi, hiển lộ tài năng, buộc quân chính đạo phải nhượng bộ lui binh.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play