Động tĩnh này lập tức hấp dẫn sự chú ý của người đi đường. Xem trò vui là thiên tính của con người, vô số ánh mắt nhìn lại đây.
“Há, ngươi là người của Thiết gia? Quái lạ? Sao ta không biết là mình giết tộc nhân của ngươi?” Phương Nguyên cười lạnh một tiếng nói.
“Ngươi đừng ngụy biện! Ngươi có Cổ Tiêu Lôi Đậu Mẫu, đào hố to, cực kỳ hiểm ác. Đoàn người Thiết gia của ta đã dẫm vào hố của ngươi, bị nổ đến mức cả hài cốt cũng không còn. Chúng ta một đường tìm ngươi, trừ ngươi ra còn ai vào đây?” Thiết Đao Khổ hai mắt gần như phun lửa, hận không thể lập tức băm Phương Nguyên thành tám mảnh.
“Ha ha ha.” Phương Nguyên ngẩn người một chút rồi chợt cười to: “Thì ra là như vậy, xe ra ta đào hố đúng rồi. Cảm tạ ngươi nói cho ta viết cái tin tức tốt lành này, khiến tâm tình ta khoan khoái.”
“Ngươi!” Thiết Đao Khổ trợn tròn hai mắt, nổi giận đùng đùng nói: “Ngươi thừa nhận! Ngươi lại thừa nhận! Rất hay, hây vô cùng, Phương Chính, ngươi chắc chắn phải chết. Ngươi dám giết Thiết gia thiếu chủ, ngươi là địch của Thiết gia!”
“Là địch thì thế nào?” Phương Nguyên nhún vai, cười lạnh nói: “Thực sự buồn cười, ta đào hố là vì muốn đối phó với bầy khỉ. Kết quả các ngươi dẫm lên, chỉ có thể trách Thiết gia các ngươi không có mắt. Lại nói, ta phạm vào tội gì? Thiết gia các ngươi dựa vào cái gì mà tuy tìm ta? Tự tìm đường chết, ha ha ha, chết tốt lắm, chết hay lắm…”
Lời nói này khiến cho những người xung quanh trợn mắt há mồm.
“Hắn lại trực tiếp khiêu khích người của Thiết gia?”
“Phương Chính điên rồi sao? Thiết gia là một trong bá chú Nam Cương không kém gì Thương gia.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT