“Cát Quang, ngươi trưởng thành rồi, Cát gia dưới sự quản lý của ngươi sẽ phát dương quang đại.” Phương Nguyên ngồi trên lưng sói, nhàn nhạt đánh giá một câu, sau đó khua tay: “Trận chiến này không cần các người ra tay. Ngươi hãy dẫn theo cổ sư Cát gia đứng bên ngoài. Nhưng ngươi phải nhớ cho kỹ, ngăn cản từng vị gia lão Nghiêm gia, sau đó tấn công doanh địa Nghiêm gia, khi đó chúng ta sẽ có một phần thắng.”
“Vâng, vãn bối xin ghi nhớ lời nhắc nhở của Lang Vương.” Cát Quang vội vàng tuân mệnh, sau đó mang theo một đám cổ sư phân tán ra bên ngoài chiến trường, tạo thành trận thế vây quanh.
Nhìn thấy cổ sư Cát gia chạy đến tiếp viện, đám cổ sư Nghiêm gia vừa giận vừa sợ.
“Cát Quang, ngươi chính là tên tiểu nhân hèn hạ, vô sỉ.” Một vị gia lão Nghiêm gia giận dữ rống to.
“Cát gia, các ngươi đã đưa ra một quyết định sai lầm. Các ngươi đối nghịch với Nghiêm gia ta, chính là đối nghịch với công tử Lưu Văn Vũ. Các ngươi không có kết cục tốt đâu.” Một vị gia lão khác nguyền rủa.
Cát Quang cười lạnh, trong lòng tràn ngập khinh thường.
Sắp đến chết nơi còn lôi cái tên công tử Lưu gia ra hù, có tác dụng sao?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT