Phương Nguyên cười khinh thường, chậm rãi nói: “Tộc trưởng Hắc gia không cần tức giận. Nếu ta muốn làm phản, cần chi gióng trống khua chiêng như vậy?”
Nói xong, hắn buông chân ra.
Tôn Thấp Hàn mất đi áp chế, lập tức xoay người nằm ngửa, liều mạng hô hấp không khí.
Nhưng Phương Nguyên chợt đạp xuống, giẫm lên mặt bên phải của gã.
Tôn Thấp Hàn cố gắng dùng hai tay đẩy bắp chân Phương Nguyên. Nhưng gã đã mệt mỏi, hai tay bất lực. Trước mặt mọi người, gã cứ như vậy mà bị người ta giẫm lên mặt, thanh danh hơn nửa đời người bị mất hết.
Phương Nguyên chậm rãi đáp: “Mặc dù ta không nghĩ đến việc thông đồng với địch mà làm phản, nhưng cũng không muốn có âm mưu, ám toán thê tử. Ngày sau đại chiến, ta sẽ toàn lực ra tay, tận hết bổn phận của ta. Đến lúc đó, nếu bọn họ chết trên tay ta, chết trên chiến trường cũng là chuyện vinh quang. Lang Vương ta đã tham gia đại quân Hắc gia, đương nhiên sẽ không vì nữ nhi tình trường mà dao động lập trường. Nhưng...”
Nói đến đây, hắn hơi ngửa đầu, cười ngạo nghễ: “Các người hoài nghi là chuyện của các người, chẳng liên quan gì đến ta. Nếu ta có đàn sói dị thú trợ giúp, cũng là ta dùng chiến công để đổi lấy. Đây là một giao dịch công bằng. Ta xưa nay không thiếu các ngươi cái gì. Tộc trưởng Hắc gia, nếu như ngươi hoài nghi ta, ngươi có thể giữ đàn sói dị thú, không giao cho ta chỉ huy. Đại chiến trong tương lai, ta lấy danh nghĩa Lang Vương đảm bảo dốc hết toàn lực như cũ là được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT