Cho dù phúc địa Vương Đình có diện tích rộng lớn, có thể chứa đến năm trăm vạn người. Nhưng trong suy nghĩ của Hắc Lâu Lan, những tài nguyên trong phúc địa này đều là của gã ta, vì sao lại muốn chia sẻ cho những nô lệ ti tiện chứ?
Nếu thêm một người, gã ta sẽ phải chia lợi ích thêm một phần.
Lợi dụng bão tuyết, gã ta cố ý hy sinh rất nhiều người phàm vô dụng. Đây vốn là quy tắc ngầm trong lịch sử đại Vương Đình đứng đầu.
Tính mạng của người phàm không đáng quý. Bọn họ giống như cỏ dại, sau khi tuyết tai đi qua sẽ nhanh chóng sinh trưởng. Sau đó lan tràn như châu chấu cắn phá tài nguyên đơn bạc của Bắc Nguyên đến tận đợt tuyết tai mười năm sau.
Gió lạnh lại mạnh lên, mọi người chống chọi với sức gió để đi về phía trước.
Phương Nguyên ở trong cổ phòng Đại Tích cũng có thể nghe được tiếng gió gào thét bên ngoài.
Bên trong cổ phòng Đại Tích ấm áp như mùa xuân. Thôi động nó đi về phía trước trong hoàn cảnh này phải tiêu hao chân nguyên nhiều hơn năm, sáu lần so với bình thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play