“Haha, sư đệ, ta hiểu đệ. Cho nên vi huynh không thèm để ý.” Thái Bạch Vân Sinh mỉm cười, cười đến chảy nước mắt vì cảm động.
Đã bao nhiêu năm rồi, ông không được thoải mái cười to như thế.
Rốt cuộc cũng tìm được tổ chức.
Mặc dù chưa quen biết với Phương Nguyên bao lâu, nhưng ông cảm thấy rất thân thiết, giống như người trong nhà.
Tiếng cười quanh quẩn trong hang động, ánh sáng màu đỏ phát ra từ vách tường thủy tinh cũng cảm thấy ấm áp.
Trong sơn động chỉ còn lại một mình Phương Nguyên, Thái Bạch Vân Sinh đã rời đi.
Hắn ngồi trên băng ghế đá, tám cánh tay to lớn rủ xuống, có cái khoanh đằng sau, có cái khoanh đằng trước, cộng thêm thân hình cao lớn của hắn, chỉ ngồi thôi cũng gần bằng một ngọn núi cao, khiến cho người ta nhìn mà tim phải đập nhanh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play