“Khụ khụ khụ.” Đông Phương Trường Phàm nằm trên giường, không ngừng ho khan. Theo mỗi lần ho, sắc mặt tái nhợt của ông lại càng trắng thêm một phần.
“Đại nhân...” Đứng bên cạnh giường là một mỹ nam tử, gương mặt đau thương.
Y mặc một bộ áo trắng, mặt quan như ngọc, hai mắt thâm thúy, lộ ra khí chất thành thục, ung dung. Đây chính là Đông Phương Dư Lượng.
“Đừng bi thương. Lượng nhi, khụ khụ, sinh lão bệnh tử là thiên đạo chi lý.” Đông Phương Trường Phàm nói câu này xong, thở dốc vài tiếng, khôi phục lại khí lực một chút, sau đó nói tiếp: “Thiên tư của ngươi còn tốt hơn ta. Trong số toàn bộ gia tộc, ta nhìn trúng cũng chỉ có một mình ngươi. Trách nhiệm hưng thịnh Đông Phương tộc cũng chỉ có thể đặt lên vai của ngươi. Đông Phương Trường Phàm ta không có nhìn lầm.”
“Thái thượng gia lão đại nhân.” Hai mắt Đông Phương Dư Lượng đỏ bừng, nghẹn ngào gọi.
Ông lão sắp chết trước mặt là ân nhân của y.
Mười một tuổi, Đông Phương Dư Lượng y đã mất đi cha mẹ, không những phải duy trì cuộc sống mà còn phải chăm sóc đứa em gái mới được sáu tuổi là Đông Phương Tinh Vũ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT