Tính cách Hà Diệp tương đối hướng nội, nếu không có ai chủ động rủ cô ra ngoài chơi cùng thì có lẽ phạm vi hoạt động của cả mùa hè của cô đều bao trọn trong khu dân cư nhà mình.
“Ôi, ngày kia lại khai giảng rồi, sao kỳ nghỉ hè hết nhanh vậy nhỉ?”
Chu Tình kéo tay Hà Diệp, vừa nghiêng đầu ngó vào trong một cửa hàng quần áo nữ họ đi ngang qua, vừa thở dài than ngắn.
Hà Diệp: “Thật ra tớ lại khá mong khai giảng, ngồi nhà nhiều quá cũng đủ chán rồi.”
Chu Tình: “Cậu đúng là không phải người mà!”
Hà Diệp phì cười.
Trong cửa hàng quần áo ở phía trước có hai nam sinh cao gầy đang mua đồ, nhìn qua thì có vẻ cũng là học sinh cấp ba.
Chu Tình bỗng nhiên nhớ tới Lục Tân, không khỏi hỏi: “Từ hôm ấy tới giờ cậu đã gặp lại Lục Tân lần nào chưa?”
Hà Diệp thoáng nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Gặp hai lần rồi.”
Chu Tình bắt đầu phấn khích: “Chắc chắn là cậu ấy cũng sống ở đó, hay đây chính là duyên phận của hai người cậu? Trên phim truyền hình người ta đều hay diễn như thế đấy!”
Hà Diệp: “Thế thì duyên phận của tớ cũng quá nhiều rồi, ngoài Lục Tân ra tớ còn gặp vài người cả nam lẫn nữ, trông quen lắm, chắc đều học ở trường trung học số Hai chúng ta.”
Chu Tình: “Thật ra trung học số Hai rất nhiều phụ huynh giàu có, chỗ cậu lại là khu dân cư mới, chắc chắn cũng có những người mua nhà ở đó để con mình tiện đến trường. Phải rồi, Lục Tân có biết cậu không? Khi trông thấy cậu có biểu hiện gì đặc biệt không?”
Hà Diệp nghĩ lại một chút.
Lần đầu tiên cô gặp Lục Tân trong khu nhà mới chính là hôm ở siêu thị, chỉ đơn giản xác nhận thân phận bạn cùng trường của đối phương.
Lần thứ hai gần đây nhất là một buổi sáng khi cô xuống sân vứt rác, mỗi tay xác một túi rác, trong lúc đang đi đến gần điểm thu gom rác thì trông thấy Lục Tân chạy tới từ một hướng khác.
Cô còn đang do dự không biết nên chào cậu ta hay không thì Lục Tân đã nói “hi”, ánh mắt trong trẻo lạnh nhạt, giọng điệu cũng khá thờ ơ, thế rồi cứ vậy chạy vụt đi mất.
Một đống bong bóng màu hồng mơ mộng bay quanh đầu của Chu Tình: “Sao tớ cứ cảm thấy Lục Tân đối xử với cậu có chút khác biệt nhỉ? Nghe nói cậu ấy lạnh lùng lắm đó, không bao giờ chú ý tới con gái xung quanh đâu.”
Hà Diệp chỉ cảm thấy suy đoán này quá mức nực cười: “Cậu ấy còn chẳng buồn hỏi tên tớ nữa là, chẳng qua chỉ giữ phép lịch sự thôi, với lại, tớ đâu phải người đẹp siêu cấp gì để mà trúng tiếng sét ái tình, ngần này tuổi đầu rồi mà tới một lá thư tình cũng chưa được nhận, sao có thể lập tức hấp dẫn được loại hot boy như Lục Tân chứ?”
Chu Tình vốn đang ngắm quần áo bày trong cửa hàng, nghe thấy Hà Diệp nói thế thì liền quay đầu, nhìn chằm chằm cô bạn mình.
Hà Diệp trong mắt Chu Tình có một làn da trắng như sữa, đang đúng vào độ thanh xuân mà da dẻ lại mịn màng tới mức ngay cả một nốt mụn nhỏ cũng không có.
Hà Diệp quả thực không phải kiểu con gái đẹp chói lóa có thể khiến cho người ta kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng khuôn mặt cô vẫn rất thanh tú diễm lệ, hơn nữa còn có một đôi môi hồng ẩm ướt, là kiểu môi rất dễ khiến cho người khác muốn hôn lên.
Chu Tình tuy cũng là phái nữ nhưng mỗi khi nhìn Hà Diệp thì vẫn thường xuyên liên tưởng đến một số hình ảnh nam nữ thân mật, thỉnh thoảng đọc mấy tiểu thuyết yêu đương, cô nàng thậm chí còn vô thức thay thế hình ảnh nữ chính ngọt ngào trong sáng thành hình ảnh của Hà Diệp.
Chưa kể nhan sắc của Hà Diệp, cho dù chưa từng được bầu làm hoa khôi của trường bao giờ thì cũng vẫn rất nhiều lần được làm hoa khôi của lớp.
“Cậu tuyệt đối đừng xem nhẹ bản thân mình, cậu chưa từng nhận được thư tình là vì cậu quá yêu học hành, đám con trai kia biết cậu không phải kiểu con gái thích yêu sớm nên mới không ra tay thôi.”
“Sao cũng được, không ai theo đuổi càng tốt, có người theo đuổi tớ cũng không nhận lời đâu.”
Hà Diệp nhanh chóng kết thúc cái đề tài vô bổ này.
Có lẽ con gái tới cái tuổi này rất dễ nảy sinh một số liên tưởng về chuyện tình ái, nhưng Hà Diệp thực sự là chẳng có tí hứng thú nào. Cha cô kiếm tiền nuôi gia đình quá vất vả, cho nên năm cuối cấp ba Hà Diệp chỉ có duy nhất một mục tiêu, học hành chăm chỉ, thuận lợi thi đỗ vào một trường đại học tốt.
…
Ngày mùng một tháng Chín chính là ngày khai giảng.
Hà Diệp chuẩn bị cặp sách, sau đó đạp xe ra ngoài.
Khu dân cư này chỉ cách trường trung học số Hai có một kilômét, trừ khi thời tiết xấu, còn lại cô sẽ thường xuyên đạp xe đến trường để rèn luyện sức khỏe.
Tới trường học rồi, việc đầu tiên Hà Diệp làm là đến chỗ bảng thông báo để xem xếp lớp, trường trung học số Hai của bọn họ cứ mỗi lần lên lớp là lại chia lớp lại một lần.
Một số bạn học khác cũng đang đứng trước bảng thông báo, Hà Diệp còn chưa len vào được, một người bạn học chung lớp năm ngoái đã vẫy tay với cô: “Hà Diệp, cậu ở lớp 8, bên này này.”
Hà Diệp mỉm cười đáp lại: “Cám ơn nhé, cậu học lớp nào thế?”
“Tớ ở lớp 15, không chung tầng với cậu đâu.”
Xung quanh bọn họ đều là những cuộc đối thoại tương tự. Hà Diệp đi tới trước danh sách lớp 8, xem qua một lượt từ trên xuống dưới, không ngờ vị trí đầu tiên lại là Lục Tân.
Việc phân lớp được căn cứ vào thành tích thi cuối kỳ trước, hai mươi lớp tự nhiên đều có điểm trung bình sàn sàn như nhau. Hà Diệp đã sớm đoán được với thứ hạng lần này của mình thì cô sẽ xếp thứ năm hoặc sáu trong lớp nào đó, nhưng cô không ngờ được người xếp đầu tiên lớp cô lại chính là Lục Tân nổi danh toàn trường.
Sau khi kinh ngạc vài giây, Hà Diệp lại tiếp tục nhìn xuống dưới. Điều may mắn chính là, cô bạn thân Chu Tình hai năm trước học khác lớp thì lần này cuối cùng cũng được xếp chung lớp vớ cô.
Chỉ tiếc là cô không mang điện thoại, không thể lập tức chia sẻ niềm vui với Chu Tình được.
Xem danh sách lớp xong, Hà Diệp đến phòng học của lớp 8 báo danh.
Cô đi học cũng coi như là sớm, trong lớp mới chỉ có hai học sinh, đều là học sinh ngoại trú, đang nói chuyện cùng với chủ nhiệm lớp.
Buổi sáng báo danh, buổi chiều mới bắt đầu tự học.
Hà Diệp hoàn thành thủ tục báo danh, sau đó cảm thấy ở lại trường học cũng chẳng có gì để làm, quyết định đạp xe về nhà.
Vừa mới đạp về đến khu, cô đã trông thấy Lục Tân đang đạp xe ra ngoài cùng với một nam sinh khác.
Hà Diệp không rành mấy chuyện xã giao, bỗng nhiên thấy hơi căng thẳng.
Nếu cô và Lục Tân hoàn toàn không quen nhau thì không sao, cứ đạp xe tiếp là được rồi, nhưng với mối quan hệ chẳng lạ mà cũng chẳng quen như hiện tại, không chào hỏi gì thì có phải là rất bất lịch sự không? Nhưng nếu như chủ động chào, ngộ nhỡ người ta chẳng đoái hoài gì đến mình thì sao đây?
Hà Diệp đạp xe chậm lại, tay khẽ nắm chặt ghi đông, cố gắng tỏ ra tự nhiên, chỉ có điều ánh mắt vẫn vô thức quan sát Lục Tân.
Khi bọn họ cách nhau ba mét, Lục Tân đột nhiên phanh xe, chống một chân xuống đất, nhìn Hà Diệp với đôi mắt hẹp dài và lạnh lẽo.
Cậu bạn bên cạnh thấy thế thì cũng chống chân theo cậu, dừng xe trước mặt Lục Tân, tò mò quan sát Hà Diệp.
Hà Diệp đành dừng xe theo.
Lục Tân: “Cậu đi báo danh về rồi à?”
Hà Diệp: “Ừ, giờ trường vẫn chưa đông lắm đâu.”
Lục Tân: “Cậu học lớp nào?”
Hà Diệp: “Lớp 8.”
Lục Tân: “Hình như tớ cũng ở lớp 8.”
Cậu bạn bên cạnh: “Ra vẻ đoán già đoán non cái gì, thằng Lý vừa gọi điện thoại đến mấy phút trước, nói hai đứa mình đều học ở lớp 8 mà.”
Lục Tân liếc nhìn cậu ta một cái, giới thiệu với Hà Diệp: “Chu Hướng Minh, sau này đều là bạn học.”
Hà Diệp mỉm cười với đối phương.
Ban nãy Chu Hướng Minh đã thấy Hà Diệp rất xinh xắn rồi, bây giờ ngượng ngùng cười mỉm lại càng giống với bông hoa nhỏ thẹn thùng, khiến cho lòng người chộn rộn, không nhịn được mà muốn trêu ghẹo một phen.
“Tớ và Lục Tân là anh em thân thiết, vậy mà lại chưa gặp cậu bao giờ, hai người quen nhau thế nào vậy?”
Chu Hướng Minh vừa hỏi vừa nháy mắt với Lục Tân một cách hoài nghi ám muội, cậu ta chưa từng thấy Lục Tân chủ động chào hỏi bạn nữ khác bao giờ.
Lục Tân nhìn Hà Diệp: “Trường trung học số Hai cũng chỉ rộng bấy nhiêu thôi, kiểu gì chẳng có lúc gặp.”
Hà Diệp biết cậu vẫn chưa nhớ ra lý do cô trông “quen mắt”, bèn giải thích: “Có lần bọn tớ thi chung một phòng, nhưng cũng chỉ lần ấy thôi, bình thường tớ luôn thi ở phòng thi số hai.”
Lục Tân cụp mắt, có vẻ như đang suy tư gì đó.
Chu Hướng Minh ngạc nhiên nhìn Hà Diệp: “Vậy là ở trong top một trăm rồi, thì ra cũng là học bá!”
Hà Diệp bị cách gọi này làm cho xấu hổ, học bá chân chính phải là những người như Lục Tân ấy.
Thấy chẳng còn gì khác để nói nữa, cô đành bảo: “Tớ về nhà đây, hai cậu mau đi báo danh đi.”
Lục Tân gật đầu, đạp xe đi mất.
Chu Hướng Minh vẫy tay chào Hà Diệp rồi vội đuổi theo.
Ra đến cổng khu, Chu Hướng Minh quay đầu lại nhìn, phát hiện cô bạn lúc nãy đã đạp đi một đoạn khá xa. Cô mặc một chiếc quần thể thao cùng áo cộc tay đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa, cánh tay trắng nõn như đang tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cậu ta thu hồi ánh mắt, hỏi Lục Tân: “Ngoài cái lần ở phòng thi thì bọn mày chắc từng gặp nhau ở nơi khác nữa đúng không?”
Lục Tân vẫn nhìn về phía trước: “Siêu thị Quang Minh trong khu này là nhà cậu ấy mở, bọn tao từng chạm mặt ở đấy, có nói mấy câu.”
Chu Hướng Minh: “Cậu ấy bắt chuyện với mày trước à?”
Lục Tân: “Không phải.”
Chu Hướng Minh khiếp sợ ra mặt: “Thế thì chính là mày tiếp cận người ta trước rồi?”
Lục Tân: “Trông quen quen nên tùy tiện hỏi qua thôi.”
Chu Hướng Minh: “Đều là học sinh chung trường, người quen mắt đầu có thiếu, sao mày không tùy tiện hỏi mấy bạn nữ khác?”
Lục Tân dường như chẳng hề nghe thấy cậu ta hỏi gì, chỉ tập trung đạp xe.
Chu Hướng Minh: “Mày đi bắt chuyện, cậu ấy nhận ra mày à?”
Lục Tân: “Ừ.”
Chu Hướng Minh cười khẩy: “Cả một phòng thi hơn năm mươi con người, cậu ấy có thể nhớ kỹ mày nhất định là vì cái bản mặt khiến trai ghen gái thích kia, nếu như là tao thì chắc cậu ấy đã chẳng có ấn tượng gì rồi.”
Lục Tân: “Mày có thể thử.”
Chu Hướng Minh: “Thôi đi, đời này tao đào đâu ra duyên phận với top một trăm chứ. À đúng rồi, cậu ấy tên gì vậy?”
Lục Tân: “Không biết.”
Xe Chu Hướng Minh bỗng nhiên nghiêng ngả, cậu ta nhìn Lục Tân với vẻ không thể tin nổi: “Đã chào hỏi đến thế rồi mà người ta tên là gì mày cũng không biết?”
Lục Tân: “Dù sao cũng không thân.”
Hai người cứ vừa nói chuyện ba linh tinh như vậy vừa đạp xe vào trong trường. Dựng xe xong xuôi, bọn họ đều đi xem danh sách phân lớp trước.
Chu Hướng Minh đứng bên cạnh Lục Tân, ngón tay di trên tờ danh sách chữ đen nền trắng: “Mấy con người học bá này, ôi chà, top năm lớp chúng ta có ba bạn nữ, ai mới là cậu ấy nhỉ?”
Lục Tân không đáp lời, ánh mắt dừng lại ở hai chữ “Hà Diệp” tại vị trí số năm.
Cậu có vào siêu thị mua đồ vài lần, từng nghe thấy khách quen gọi bố của cô là “chú Hà”.
…
Ăn cơm trưa ở nhà xong, Hà Diệp lại khoác cặp sách, quay trở về trường trung học số Hai.
Phòng học đã kín một nửa. Hà Diệp vừa tới cửa lớp, còn đang đưa mắt tìm kiếm Chu Tình thì cô nàng đã tươi cười rạng rỡ, vẫy tay chào cô giữa một đám người.
Hà Diệp cười cười, trực tiếp đi tới bên cạnh Chu Tình.
Cô vừa ngồi xuống thì Chu Tình đã ghé sát vào tai cô, vừa lấy tay che miệng lại vừa thì thầm: “Lục Tân học cùng lớp với chúng ta đấy, cậu nói có trùng hợp không!”
Cái kiểu phấn khích này, chẳng khác nào đang đu idol cả.
Hà Diệp bất lực lẩm bẩm: “Cùng lớp thì cùng lớp thôi, có đáng để cậu vui mừng tới thế không?”
Chu Tình: “Không liên quan gì đến tớ, đây là duyên phận của cậu!”
Hà Diệp: “Tớ không cần. Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, quăng tám sào cũng không tới.”
Chu Tình khịt mũi, bất giác quay đầu lại.
Lục Tân vốn cao nên cũng tự giác xuống hàng cuối cùng, cậu đang ngồi sát chiếc cửa sổ ở hướng Nam.
Chu Tình còn chưa kịp nhìn rõ thì đã giật mình quay lại, cả người cứng đờ: “Phía Nam hàng cuối, hình như cậu ấy đang nhìn chúng mình đấy.”
Bản năng là một thứ thật đáng sợ, cho dù lý trí vẫn nói với cô là không được phép quay đầu, nhưng khi bừng tỉnh trở lại, Hà Diệp đã nhìn ra đằng sau mất rồi.
May là Lục Tân trong tầm mắt cô đang cúi đầu đọc sách.
Hà Diệp nhìn Chu Tình với vẻ “câm nín”.
Chu Tình quay đầu lại, phát hiện ban nãy đều là ảo giác của mình thì cũng có hơi xấu hổ.
Hà Diệp: “Sau này đừng đùa như thế nữa, thiếu gì những người học chung lớp ở chung khu, không có gì hiếm thấy đâu.”
Chu Tình “Biết rồi, yên tâm, tớ chỉ hơi vui quá thôi.”
Hai giờ chiều, tiết học đầu tiên chính thức bắt đầu, thầy chủ nhiệm tới gọi mọi người ra ngoài hành lang xếp hàng, bắt đầu chia chỗ ngồi theo chiều cao.
Chu Tình dáng vóc nhỏ nhắn, ngồi ở ngay hàng đầu tiên.
Hà Diệp cao 1m66, ngồi hàng thứ ba từ dưới lên,
Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, Chu Tình ngoái lại nhìn, phát hiện Hà Diệp và Lục Tân ngồi cùng hàng, giữa họ chỉ có đúng một bạn học.
Cô nàng cười híp cả mắt.
Căn cứ vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của Chu Tình, thái độ của Lục Tân với Hà Diệp chắc chắn có điều mờ ám.
Không nói thì không nói thôi, cô nàng thầm nghĩ.