Những hạt mưa tí tách va vào cửa kính khiến cho Hà Diệp tỉnh giấc, còn sớm hơn đồng hồ báo thức năm phút.
An Thành là một thành phố nhiều mưa, trung bình cứ hai ba ngày là lại có mưa một bận, mọi người cũng đẫ quen rồi.
Cô ra khỏi phòng đánh răng, phát hiện bố đã để ô bên cạnh bàn ăn cho cô.
“Hôm nay đi xe buýt chứ?”
“Vâng ạ.”
Hơn mười phút sau, Hà Diệp ra khỏi thang máy, mở bung chiếc ô màu xanh da trời để che mưa.
Cũng may là trời chỉ mưa chứ không có gió, không cần phải lo lắng về chuyện ướt giày hay ống quần.
Trạm xe buýt nằm bên ngoài cổng Đông. Qua dãy rào chắn bọc xung quanh khu dân cư, Hà Diệp trông thấy có sáu bảy người đang cùng đứng đợi xe buýt, trong đó bốn người là học sinh của trường trung học số Hai.
Với kiểu thời tiết thế này thì chắc chẳng mấy ai đi xe đạp, hoặc là cũng bắt xe buýt giống cô, hoặc là người nhà sẽ lái xe đưa đến trường.
Đến khi đã tới trạm buýt ngoài khu dân cư, Hà Diệp mới bất ngờ phát hiện Lục Tân cũng đang ở đó, mà cũng có thể là chẳng bất ngờ tới vậy. Một tay của cậu khoác cặp sách bên vai, tay còn lại xách một cái túi đựng một chiếc ô đã ướt nhẹp.
Ba người bạn cùng trường còn lại đều là những khuôn mặt xa lạ, có lẽ là học sinh của lớp khác.
Hà Diệp mỉm cười với Lục Tân, đứng cách cậu khoảng vài bước.
Cô nhìn về hướng đi của xe buýt để thăm dò, nhưng không hề trông thấy xe mà lại thấy Lục Tân bước về phía mình từ góc mắt.
“Đi cùng luôn nhé.”
Lục Tân mở túi đựng ô, ý bảo Hà Diệp bỏ ô của mình vào đó: “Như thế này tiện hơn, tránh để lên xe lại va vào những người khác.”
Nhìn từ góc độ quan tâm tới các vị khách khác trên xe, Hà Diệp không có lý do gì để từ chối. Chỉ là tay cô vừa động, đầu đã nghĩ tới một vấn đề khác: “Cậu có phải đợi cả Chu Hướng Minh không đó?”
Nếu đưa ô cho cậu ấy mà lát nữa hai người lại không ngồi chung một xe thì phiền lắm.
Hà Diệp chắc chắn sẽ không cùng cậu đợi cái tên chuyên gia trễ học kia đâu.
Lục Tân cười cười: “Hôm nay chú Chu sẽ lái xe đưa cậu ta đến trường.”
Hà Diệp lúc này mới yên tâm: “Vậy cảm ơn cậu nhé.”
Lục Tân không nói gì, chỉ đợi cô bỏ ô vào rồi kéo túi lại một chút, sau đó cũng nhìn về hướng xe buýt đến.
Chiếc xe nhanh chóng xuất hiện.
Bọn họ đang ở giữa trung tâm thành phố, cách điểm đầu tiên của tuyến buýt này khá xa. Trên xe sớm đã hết sạch chỗ ngồi, những người đứng cũng đã dồn lên đến tận gần ghế tài xế.
Lục Tân: “Đi theo sau tớ.”
Hà Diệp gật đầu.
Xe buýt dừng lại, Lục Tân nhìn Hà Diệp một cái rồi lên xe trước, Hà Diệp theo sát sau cậu.
Nơi này cách trường bọn họ chỉ một bến, quanh cái bến ấy cũng không có bệnh viện hoặc tòa nhà công sở nào, có lẽ sẽ không có nhiều người chờ xuống xe.
Để lúc xuống xe không bị chậm trễ, Lục Tân định sẽ len qua những người trên xe để đứng cạnh phía cửa dưới.
Có cậu giúp đỡ mở đường, Hà Diệp cũng nhẹ nhàng hơn, cô chỉ cần bước từng bước theo sau cậu.
Song lúc cô đang bước đi thì tài xế bắt đầu lái xe, quán tính khiến cho Hà Diệp nghiêng về phía trước.
Cô hốt hoảng tới mức muốn bám vào một cái tay vịn nào đó.
Thế nhưng toàn bộ chỗ tay vịn trong tầm mắt đều đã có người nắm lấy. Đúng lúc này, Lục Tân phía trước bỗng nhiên cầm cánh tay cô, kéo cô về phía ngực mình.
Cả người Hà Diệp đổ về phía cậu.
Tay phải của Lục Tân nắm chặt lấy thanh chắn dài dùng để giăng vòng treo trên xe buýt, hai chân cậu đứng vững vàng, giống như một cây cột cố định ở nơi đó.
Hà Diệp ôm lấy eo cậu theo bản năng.
Thon gầy, nhưng lại rắn chắc mạnh mẽ.
Mãi đến khi cơn rung lắc dữ dội nhất qua đi, Hà Diệp mới ý thức được cái tư thế này xấu hổ đến cỡ nào, vội bỏ tay khỏi người cậu.
“Cậu không sao chứ?” Lục Tân cúi đầu, thoáng nhìn gương mặt ửng hồng và phần tóc mái hơi lộn xộn trước trán cô.
Hà Diệp lắc đầu.
Lục Tân tiếp tục dẫn cô tiến về phía trước.
Rốt cuộc cũng đến cửa sau, không gian dễ thở hơn họ dự kiến một chút.
Lục Tân để Hà Diệp đứng phía trước mình, bám vào cây cột trên xe, còn cậu đứng ngay phía sau cô, tay cầm vòng treo, như thế cho dù có ai chen lên từ cửa sau thì cũng sẽ không đụng vào cô.
Theo sự chuyển động của xe, ngực cậu thỉnh thoảng lại khẽ chạm vào cặp sách sau lưng Hà Diệp.
Hà Diệp hơi siết chặt lấy cây cột.
Cô đã từng đi xe buýt rất nhiều lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên được người ta săn sóc. Chân của bố cô bất tiện, mỗi lần lên xe đều sẽ có người nhường chỗ. Còn đi xe cùng Chu Tình, về cơ bản đều là cô chăm sóc cô ấy.
Xe buýt chầm chậm lăn bánh, thi thoảng lại có một đợt gió nhẹ phả vào tóc cô, đó chính là hơi thở của Lục Tân đứng đằng sau.
Cô tận lực dồn sự chú ý ra ngoài cửa xe.
Con đường trải nhựa màu đen đã được nước mưa gột rửa sạch sẽ, những hàng cây trong vài đai xanh đều tươi tốt um sùm. Xe cộ phóng nhanh trên đường, khiến cho bọt hai bên tung trắng xóa.
Trước mặt chính là trường học.
Lục Tân đã nhanh nhẹn mở túi đựng ô ra, đưa chiếc ô màu xanh da trời cho Hà Diệp.
Hà Diệp cúi đầu nhận ô, chiếc xe dừng lại, cửa ra vào bật mở, cô lập tức mở ô, bước xuống.
Bầu không khí trong lành và ẩm ướt ùa tới, thay thế cho thứ mùi ngột ngạt nặng nề trên xe.
Hà Diệp tiến lên vài bước, sau khi đã ra khỏi chỗ xuống xe mới quay đầu lại.
Lục Tân đi ngay sau cô, tay cầm một chiếc ô màu đen. Cậu cao hơn cô khoảng mười mấy xentimét, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo hiện rõ dưới tán ô trước mắt cô.
Hà Diệp không biết nói gì nên chỉ cười cuời rồi xoay người bước về phía trước.
Lục Tân đi bên trái cô.
Tòa nhà dành cho học sinh khối Mười Hai nằm ở gần cổng chính của trường nhất. Lúc đóng ô bước vào khu dạy học, Hà Diệp nhác thấy một bóng dáng quen thuộc, bỗng nhiên giật thót.
Nếu như Chu Tình phát hiện cô và Lục Tân đến trường gần như cùng lúc, chắc chắn sẽ lảm nhảm một thôi một hồi cho xem.
Nếu là trùng hợp thì cũng không sao, nhưng buổi sáng nay hai người bọn họ quả thực có chút tiếp xúc, mà cái kiểu tiếp xúc ấy rất dễ gây ra hiểu lầm.
“Suýt nữa thì quên, còn phải ra siêu thị mua bút nữa.”
Hà Diệp khựng lại, lẩm bẩm như đang nói chuyện với chính mình.
Lục Tân nhìn cô, nói: “Tớ lên lớp trước nhé.”
Hà Diệp gật đầu, sau đó cũng thật sự mở ô ra ngoài, đến chỗ siêu thị ở ngay bên trái cổng trường.
Vòng qua vòng lại một hồi, cuối cùng cô vào lớp muộn hơn Lục Tân chừng bảy tám phút.
“Cậu không bị dính mưa chứ?” Chu Tình ngồi trên bàn đầu quan tâm quan sát người chị em tốt của mình.
Hà Diệp mỉm cười, lắc đầu.
Chu Tình ra dấu “OK”.
Hà Diệp đi về cuối lớp, bởi vì chỗ ngồi gần nhau mà bạn nam ở giữa vẫn chưa đến, cho nên cô khó tránh khỏi nhìn thấy Lục Tân đã yên vị tại chỗ của mình.
Cậu đang đọc sách, hàng mi dài khẽ rũ xuống.
Hà Diệp thu hồi tầm mắt, nhanh chóng ngồi vào bàn mình.
Lục Tân lúc này mới ngước mắt, nhìn cô để cặp xuống ghế, nói chuyện với Ngô Viên Viên đôi câu rồi nhỏ giọng đọc bài Tiếng Anh.
Cô buộc kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản nhất, một vài sợi tóc mỏng mảnh mềm mại nhô ra phía dưới.
Thật ra khi đứng ở sau lưng cô trên xe buýt cậu có thể nhìn rõ hơn, bao gồm cả cái nốt ruồi đen nhỏ trên gáy cô.
Nghe nói con trai thường bắt đầu cảm thấy quan tâm đến bạn khác giới lúc mười ba mười bốn tuổi.
Lục Tân trước nay vẫn chưa từng có loại quan tâm này.
Cậu vốn tưởng rằng mình trưởng thành quá nhanh, quá mức lý trí, có thể tự động nhảy cóc qua giai đoạn xao động kia. Không ngờ trong kỳ nghỉ hè trước năm cuối cùng cấp ba, cậu lại gặp được Hà Diệp.
…
Bởi vì trời mưa nên tiết thể dục giữa giờ hôm nay được miễn, mọi người tự nhiên có thêm hai mươi phút để tự do hoạt động.
Ngô Viên Viên rủ Hà Diệp đi vệ sinh cùng mình.
Lúc quay về lớp, hai cô gái phát hiện rất nhiều bạn học trong lớp đã kéo nhau ra hành lang để xem Chu Hướng Minh và Lục Tân đánh cầu lông.
Cả hai người đều trên dưới mét tám, thân hình cao gầy. Chu Hướng Minh đột ngột đánh một cú cao, quả cầu sắp sửa bay vọt qua đỉnh đầu Lục Tân. Lục Tân nhảy lên đỡ cầu, khi đánh trả vạt áo bị kéo cao lên, để lộ ra một khoảng eo săn chắc mịn màng.
“Oa, cơ bụng kìa!”
Ngô Viên Viên kích động kéo tay Hà Diệp.
Hà Diệp cũng… thấy.
Không hiểu tại sao mà cô lại bất chợt nhớ tới cái ôm trên xe buýt, lúc đó cô thực sự cảm nhận được sức mạnh của cơ eo và cơ bụng của anh, nếu không nhờ chúng thì cô đã bị ngã lăn ra trên xe rồi.
Lúc này Lục Tân đã đáp đất, ánh mắt hướng về phía bọn họ.
Hà Diệp tức khắc quay đi, nhìn về phía Chu Hướng Minh đang lon ton đi nhặt cầu lông.
Nhặt cầu xong nhìn thấy cô, Chu Hướng Minh vẫy vẫy tay, tươi cười rạng rỡ: “Có muốn đánh đôi không? Đánh cầu lông cũng là rèn luyện sức khỏe đó.”
Hà Diệp xin kiếu, kéo Ngô Viên Viên qua hàng người, trở về phòng học.
Chu Hướng Minh liếc nhìn Lục Tân ở phía đối diện, ý bảo: Sức hấp dẫn của mày kém quá rồi!
Lục Tân đứng gần phía cửa sau của lớp, chỉ cần thoáng nhìn vào trong là có thể thấy Hà Diệp đã trở lại chỗ ngồi.
“Tiếp cầu đi!”
Quả cầu bay tới bay lui trên không, hai nam sinh mạnh mẽ vung vợt, tiếng xé gió sắc nhọn mà rõ ràng truyền vào tận trong phòng học.
Nghe bọn họ đánh một hồi, Hà Diệp cũng ngoảnh nhìn ra ngoài cửa sau, kết quả mới vừa nghiêng đầu, cô đã trông thấy Lục Tân đang cúi người nhặt cầu ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Hà Diệp lập tức quay lại.
…
Lúc tiết tự học buổi tối kết thúc, mưa vẫn còn đang rơi.
Hà Diệp cúi đầu thu dọn sách vở, nghe thấy Chu Hướng Minh hỏi Lục Tân: “Lát nữa bố tao đến đón, mày có muốn đợi tí rồi về cùng không?”
Cô không nghe thấy Lục Tân trả lời.
Nghĩ tới chuyện hai buổi tối hôm trước hai người này đều về nhà cùng cô, Hà Diệp dừng động tác, quyết định lấy sách bài tập ra, tiếp tục làm bài.
Chỉ cần cô ra khỏi lớp muộn hơn bọn họ, Chu Hướng Minh cũng sẽ không cần vì phép lịch sự mà nhiệt tình mời cô cùng ngồi xe về.
Có lẽ Chu Hướng Minh cũng chưa chắc định như vậy, nhưng tránh được thì vẫn hơn.
Ngô Viên Viên: “Cậu chưa về à?”
Hà Diệp không ngẩng đầu lên: “Làm xong trang này tớ sẽ về.”
“Thế tớ về trước nhé.”
“Mai gặp nha.”
Khi làm bài Hà Diệp rất tập trung, sau khi làm xong ba bài tính toán liên tiếp, cô nhìn một vòng quanh lớp, thấy hai nam sinh mấu chốt nhất đã không còn sau lưng mình nữa thì nhẹ nhàng thở phào một tiếng.
Sau khi đeo cặp sách, kiểm tra dưới chân một chút, Hà Diệp đi từ cửa sau ra ngoài, kết quả lại thấy Chu Hướng Minh và Lục Tân đang tựa người vào bệ cửa sổ đối diện.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Lục Tân nhìn cô bằng một ánh mắt mơ hồ.
Chu Hướng Minh rất thẳng thắn, cậu ta cười toe toét nói: “Ngốc lắm, tớ còn muốn lấy ưu đãi chỗ chú nữa, đương nhiên phải về cùng nhau rồi.”
Ý là, bọn họ đã nhìn ra vở kịch nhỏ để câu giờ của Hà Diệp.
Hà Diệp đỏ mặt.
Chu Hướng Minh bước tới, chỉ chỉ cặp sách của cô: “Tớ đương nhiên là muốn rủ cậu cùng ngồi xe bố tớ về, nhưng mà trong lớp đông người, tớ sợ các bạn học khác hiểu lầm nên mới định ra ngoài rồi nói.”
Hà Diệp cụp mắt, giải thích: “Thật sự không cần đâu, tớ bắt xe buýt về nhà cũng được.”
Chu Hướng Minh liếc nhìn Lục Tân: “Cũng đúng, vậy chúng ta cùng đi xe buýt về đi.”
Hà Diệp: …
Cuối cùng, cô vẫn bị Chu Hướng Minh nhiệt tình thuyết phục bước lên chiếc xe Porsche mà bố cậu ta đỗ ngoài cổng trường.
Chu Hướng Minh ngồi ghế phụ lái, cô và Lục Tân đều ngồi ghế sau.
Chu Hướng Minh nghiêng người giới thiệu với bố: “Hà Diệp, nữ học bá đứng thứ năm lớp con, cũng sống trong khu nhà mình.”
Hà Diệp xấu hổ đến mức chỉ biết cười gượng.
Bố Chu là người làm ăn, ông mặc một chiếc sơmi đen giản dị, phong thái hiền hòa tao nhã. Nghe con trai giới thiệu, ông liếc nhìn hàng ghế sau, nói: “Học giỏi là tốt, sau này con học hỏi Lục Tân, Hà Diệp nhiều một chút, phấn đấu mà nâng cao thành tích đi.”
Chu Hướng Minh: “Nâng chứ nâng chứ, bố tập trung lái xe đi, đừng nói chuyện nữa.”
Bố Chu cười cười, lắc đầu.
Khi chiếc Porsche khởi động, Chu Hướng Minh cũng ngồi thẳng người lại.
Hà Diệp ôm cặp sách trong lòng, trộm liếc nhìn Lục Tân từ khóe mắt, ở giữa hai người bọn họ là chiếc túi đựng hai cái ô ướt bên trong.
Lục Tân nghiêng đầu, thấp giọng trò chuyện cùng cô: “Hình như mai vẫn mưa đấy.”
Hà Diệp: “Ừm.”
Chu Hướng Minh chen giọng: “Hay là sáng mai cũng ngồi xe với nhau nhé?”
Lục Tân: “Thôi, mày dậy muộn lắm, bọn tao đi xe buýt còn nhanh hơn.”
Chu Hướng Minh: “Bọn tao? Mày ấy, ngộ nhỡ Hà Diệp muốn ngồi xe, mày cứ phát biểu hộ thế rồi người ta ngượng không dám ngồi thì sao hả?”
Hà Diệp vội nói: “Không đâu, tớ cũng…”
Trông thấy ánh mắt chọc ghẹo lộ liễu của Chu Hướng Minh, Hà Diệp buồn bực ngậm miệng.
Bọn họ đúng là, trước mặt người lớn mà còn ầm ĩ như vậy.
Bố Chu nãy giờ vẫn đang yên lặng lái xe liếc mắt nhìn gương chiếu hậu.
Cậu trai tuấn tú nhã nhặn thoải mái ngả lưng vào ghế, cô gái bên cạnh gương mặt phiếm hồng, nghiêng đầu che giấu vẻ thẹn thùng trên khuôn mặt.
Đó là sự mập mờ vừa quen thuộc vừa xa xăm của tuổi học trò.
Bố Chu lại nhìn Lục Tân lần nữa.
Một trung niên một thanh niên, hai con người của hai thế hệ chạm mắt, bố Chu không thèm che giấu sự trêu chọc của mình, thế nhưng Lục Tân vẫn ung dung, bình thản không gợn sóng.
Bố Chu hơi ngạc nhiên, sau đó bật cười.
Thằng oắt này, có bản lĩnh đấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Bố Chu: Có giỏi thì thản nhiên như thế trước mặt bố người ta thử xem.
Bố Hà: Ớ, chuyện gì vậy?
Bố Chu: …
Ha ha, nếu Tào An là một con sói trưởng thành với vẻ ngoài nguy hiểm thì bạn học Lục chính là một con sói đẹp trai nhã nhặn khiến cho người ta dễ dàng lơi là cảnh giác.
(Tào An: Nhân vật chính trong bộ truyện “Đối tượng xem mắt trông dữ quá đi” của tác giả.)