Nàng nói xong, không còn nhìn hai người kia nữa, bước chân loạn choạn quay người rời đi.
Vạn Thụ Tông có ba mươi sáu ngọn núi, Cửu Vụ và Huyền Ý đều là đệ tử của Đạo Tiên Cô, trú ngụ tại Vô Vọng Phong. Đạo Tiên Cô chỉ có hai đệ tử là họ, sau khi Đạo Tiên Cô ẩn cư, Vô Vọng Phong càng trở nên lạnh lẽo vắng vẻ.
Vô Vọng Phong nằm ở hướng Đông Nam của Vạn Thụ Tông, lớp tu luyện buổi sáng không quá gần Vô Vọng Phong, phải đi qua hậu sơn của chủ phong. Cửu Vụ điều khiển kiếm bay qua rừng núi hậu sơn, mắt cô dừng lại khi quét qua bóng hình quen thuộc trong rừng.
Chỉ thấy trong rừng hậu sơn, một nữ đệ tử dáng người uyển chuyển đi bộ, đột nhiên dừng lại như thấy điều gì đó, và ngay sau đó, cơ thể nghiêng ngả ngã xuống đất.
Chưa đầy một lúc, bóng hình mặc y phục màu nguyệt bạch mà Cửu Vụ quen thuộc xuất hiện, nữ đệ tử đáng thương chìa tay ra kéo tà áo của người kia. Hai người nói gì đó mà Cửu Vụ không nghe rõ, chỉ mơ hồ thấy khóe miệng Huyền Ý nhếch lên một nụ cười, nhẹ nhàng nhặt cỏ dại trên đầu nữ đệ tử.
Hắn chưa từng lộ ra nụ cười như vậy với nàng! Không! Nàng chưa từng thấy thiếu chủ môn phái tu tiên như ánh trăng lạnh lẽo này, dành cho bất kỳ ai một cử chỉ có vẻ thân mật như vậy.
Ngón tay của nữ đệ tử nhẹ nhàng chạm vào ống tay áo không chút bụi bặm của Huyền Ý, ánh mắt Cửu Vụ dừng lại, răng trắng như ngọc nghiến chặt môi, trong đôi mắt là sự khát máu mà chính nàng cũng không nhận ra.
“Đinh! Đã nhận được mốc cốt truyện quan trọng, Huyễn Yêu nhập thế.”
Cửu Vụ liếc nhìn xung quanh, không thấy ai, nàng khẽ nhíu mày.
“Chào kí chủ, hệ thống phản kích nữ phụ đang trực tuyến phục vụ người, xin mời chủ nhân tiếp nhận toàn bộ cốt truyện.”
Giọng nói quái dị kết thúc, đột nhiên trong đầu Cửu Vụ xuất hiện vô số cảnh tượng, những cảnh tượng hỗn loạn trong đầu nàng được sắp xếp lại thành một cuốn sách tàn lụi, trên cuốn sách viết hai chữ 《Tiên Đạo》.
Trong câu chuyện, nam chính, sinh ra với kiếm cốt, nổi danh khi còn trẻ, tài năng xuất chúng khiến vô số tu sĩ ngưỡng mộ và ghen tị, nhưng lại là người không ai đạt tới.
Nam chính vốn là người của chính đạo, không ưa yêu ma, nhưng trong mở đầu cốt truyện, bị một Huyễn Yêu nữ phụ giấu mặt trong môn phái cài vào chất độc mê hoặc. Một khi chất độc này được kích động, nam chính sẽ mất hết công lực trong ba tháng, trở thành một người phàm.
Một lần yêu ma xâm nhập, nam chính rời môn phái truy đuổi hung thủ, Huyễn Yêu nữ phụ kích động chất độc, nam chính rơi vào bẫy yêu ma, bị trọng thương và được Huyễn Yêu nữ phụ che giấu thân phận cứu giúp.
Nữ chính vốn muốn lấy lòng nam chính để chiếm đoạt kiếm cốt trong người hân, nhưng trong những ngày tháng chung sống, lại nảy sinh tình cảm với nam chính. Khi tình cảm của hai người đang thắm thiết, nam chính bất ngờ phát hiện ra thân phận Huyễn Yêu của nữ chính. Sau khi nữ chính âm thầm rời đi trong đau buồn, nam chính đã vượt qua nghìn dặm truy tìm vợ, không những tha thứ cho nữ chính mà còn bỏ đi những định kiến với yêu tộc vì nàng.
Mối quan hệ của hai người tuy có lúc chia xa, nhưng tình cảm luôn thuận lợi, tin tưởng lẫn nhau. Cho đến khi nữ phụ phản diện xuất hiện, nam chính dẫn nữ chính trở về môn phái, vì muốn ở bên nữ chính thuộc yêu tộc, hắn chấp nhận chịu sự trừng phạt của thiên lôi. Khi nam chính bị trọng thương và ngất đi, nữ phụ phản diện giả mạo mệnh lệnh của môn phái dẫn đệ tử môn phái vây giết nữ chính, giam giữ nam chính, không tiếc thân mình bước vào ma đạo cũng phải phá hoại mối quan hệ của nam nữ chính.
Cốt truyện kết thúc dang dở, nhưng kết cục của nữ phụ phản diện lại hoàn chỉnh. Về sau, nữ phụ phản diện sau khi bước vào ma đạo, để có thêm sức mạnh, đã giam cầm nam chính, không những tàn hại đồng môn, mà còn bị kẻ của ma tông mê hoặc giải phóng yêu thần bị phong ấn ngàn năm, cuối cùng bị yêu thần phản phệ, trọng thương.
Khi nữ phụ phản diện bị trọng thương, người của tiên môn tìm thấy nam chính đang bị giam cầm, mọi việc nữ phụ đã làm được công khai, cuối cùng nàng ta bị tiên môn các tông phái bao vây tiêu diệt, kết cục là hồn phách phi tan, không còn cơ hội đầu thai.
Cửu Vụ mở mắt, đồng tử đen tuyền đã bao phủ bởi những tia máu, nadng hạ mắt nhìn hai người phía dưới, nam chính là sư huynh Huyền Ý mà nàng luôn nghĩ đến, nữ chính là Huyễn Yêu giả dạng đệ tử môn phái, còn nàng, chính là nữ phụ phản diện trong câu chuyện, yêu nam chính đến mức si mê, đến mức điên cuồng, mất đi nhân tính.
“Kí chủ, hệ thống phản kích nữ phụ đã liên kết với người, hệ thống sẽ giúp người thoát khỏi cốt truyện, xa rời thị phi, thoát khỏi kết cục bi thảm.”
Tóc nàng hai bên thái dương dài đến nửa thân, bay theo gió, dung nhan tinh xảo vô hại nhưng vì những tia đỏ trong đôi mắt mà trở nên quái dị, khóe môi nàng khẽ nhếch: “Tại sao phải thay đổi?”
“Cái gì?” Hệ thống không hiểu ý nàng, nó đã đi qua vô số tiểu thế giới, mỗi một chủ nhân khi biết được cốt truyện bi thảm của mình đều khóc lóc cầu xin thay đổi…
“Trong câu chuyện đó, ta đã có sư huynh rồi, đúng không?”
Cửu Vụ hạ mắt nhìn bóng hình nguyệt bạch kia, dù trong rừng tối tăm, vẫn toát lên sự thanh sạch, không nhiễm bụi trần.
Hóa ra, có thể dùng cách đơn giản dễ dàng như vậy, để có được sư huynh.
Cửu Vụ vui vẻ cong mày, lặng lẽ nhìn sương mù tím từ cổ tay hèn mọn của Huyễn Yêu nhập vào lưng Huyền Ý…
Không ngăn cản.
[Đây chính là thiếu chủ môn phái tiên mà mọi người ca tụng trên thế gian sao? Có vẻ cũng không lợi hại như trong lời đồn, chất độc mê hoặc đã được xâm nhập, chờ ta tìm đúng thời cơ chiếm đoạt kiếm cốt, rồi có thể cứu sư huynh từ vực sâu vô tận.]
Tiếng cười chứa đầy sự đắc ý khiến bước chân Huyền Ý chậm lại, hắn nhìn về phía người bên cạnh, nữ nhân giả vờ yếu đuối, tay khẽ đỡ lấy nàng, động tác vẫn không thay đổi, sắc mặt như thường, che chắn cho nữ nhân ấy, tránh những cành cây rủ xuống.
Sau khi tiễn nữ nhân đi, hắn tiếp nhận khăn tay mà ám vệ đưa cho, khuôn mặt lạnh lùng lau đi mùi hương bám trên cổ tay…
Hệ thống lại một lần nữa đọc qua phiên bản thiếu sót của《Tiên Đạo》, trong cốt truyện, tình yêu của nữ phụ đối với nam chính là vì nam chính đẹp trai, lại có thân phận tôn quý, tình yêu mù quáng này, theo lý mà nói, khi biết được cốt truyện, phải dừng lại kịp thời mới đúng, sao kí chủ lại cứ nhất quyết không tỉnh táo như vậy?
Ban đầu, nữ phụ phản diện dịu dàng, ngoan ngoãn, là ánh trăng sáng trong mắt đệ tử môn phái, dù họ biết nữ phụ thích nam chính, nhưng vẫn không giảm bớt kính trọng và thầm mến.
Làm ánh trăng sáng chẳng phải tốt sao? Sao lại phải hóa điên, đi vào con đường tử vong?
Hệ thống nhìn về phía Cửu Vụ đang quỳ trong vũng đầm ma, máu từ cổ tay nàng chảy ra đã gần một canh giờ, nhưng nàng lại không hề lay động, trên khuôn mặt tái nhợt chỉ có nụ cười quái dị của phản diện.
Đừng hỏi, hỏi là hối hận.
Nếu không phải vì nó cho nàng xem cốt truyện, nàng sẽ chẳng đến được nơi này, tìm kiếm quả ác quỷ ẩn giấu suốt ngàn năm.
Ai mà ngờ được, kí chủ lần này không phải là một nữ phụ biết sửa sai, mà lại là một kẻ điên cuồng tận cùng!
Vào giữa cốt truyện, nữ phụ phản diện vì không thể chấp nhận việc nam chính dẫn nữ nhân khác (nữ chính) về môn phái, trong lòng đau buồn, vô tình tiến vào bí cảnh cao cấp của Vạn Thụ Tông—Huyền Hư Bí Cảnh. Nữ phụ bị thú ma nghìn năm ẩn nấp nơi đây trọng thương, rơi vào đầm ma, quả ác quỷ ngàn năm trong đầm ma bị máu của nữ phụ hấp dẫn, tình cờ dung hợp với nữ phụ, mang lại cho nàng sức mạnh ma quái vô song.
Hệ thống, một kẻ đọc vô số tiểu thuyết, đương nhiên biết tác dụng của quả ác quỷ này, sự xuất hiện của nó chính là để nữ phụ phản diện mạnh lên, gây rối cho nam nữ chính, khiến cốt truyện thêm phần kịch tính.
Lần này thì xong rồi, kí chủ mà nó liên kết chưa kịp phản kích, đã trực tiếp đi vào con đường sai lầm không thể quay đầu.
Hệ thống khi thấy quả quỷ đỏ như hồng ngọc, kích thước tương đương với viên đá, xuất hiện trong đầm ma, ánh mắt không hề ngạc nhiên, đây chính là điều mà cốt truyện đã chuẩn bị cho nữ phụ, và chỉ có máu của nàng mới có thể gọi ra quả này.
Cốt truyện hoàn toàn bị phá vỡ, nữ phụ đã đi trước con đường tự hủy, có lẽ nhiệm vụ của nó sẽ kết thúc sớm, thật tiếc cho điểm tích lũy của nó…
“Ái, kí chủ!”
Quả này tuy gọi là quả Ácc Quỷ, nhưng thực tế có thể hòa vào cơ thể, không nhất thiết phải ăn vào miệng…
Cửu Vụ dùng hai tay cầm quả, môi khẽ mở, má hơi phồng lên, từ từ nhai.
Hệ thống nghe thấy tiếng "két két", nuốt nước bọt không có của mình: “Ngon không? Khác gì so với các loại quả bình thường?”
Cửu Vụ nhét miếng quả cuối cùng vào miệng, nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi rồi mới đáp: “Không có hạt quả có tính không?”
"Có…" Hệ thống hồi thần, lại mang vẻ mặt u uất, tính là gì chứ, hệ thống chủ thần của thế giới này là thứ gì vậy chứ!
"Kí chủ, tiếp theo định làm gì?" Hệ thống nhẹ nhàng hỏi.
“Tiếp theo… ngươi phải kéo ta ra khỏi đầm ma này.”
Hệ thống nghẹn lời, nhìn Cửu Vụ cả người chìm trong đầm ma, chỉ còn lại cái đầu nhỏ xíu nhô ra ngoài: “…”
Cửu Vụ bị năng lượng ánh sáng của hệ thống kéo trở lại bờ, bộ đồ ướt sũng của nàng nhanh chóng được linh lực làm khô, chỉ là vết bùn trong đầm ma vẫn bám trên váy trắng của nàng.
Cửu Vụ dựa lưng vào cây đại thụ, đưa tay nhìn cổ tay áo dính bẩn: “Lâu rồi ta chưa mặc bộ đồ dơ bẩn như thế này.”
Hệ thống bắt được thông tin quan trọng: “Lâu rồi?”
Cốt truyện không nhắc đến nhiều về thân thế của kí chủ, nàng xuất hiện với tư cách là đệ tử duy nhất của nam chính, rồi kết thúc bằng danh tiếng xấu của nữ phản diện.
Ma khí trên người Cửu Vụ ngày càng nhiều, hệ thống biết, ma khí trong quả ác quỷ sẽ chảy theo mạch máu của nàng, khổ đau vì thế mà cũng không thể chịu nổi, sống còn chẳng bằng chết.
Đuôi mắt Cửu Vụ đỏ rực, cổ tay áo bị nàng nắm chặt, bàn tay có chút biến dạng, nhưng nàng không hò hét la hét, mà chỉ yên lặng dựa vào gốc cây, sắc mặt có chút mơ màng.
“Trước kia ta cũng đã ăn quả đau đớn như vậy.”
"Hồi ấy, mọi người đều ghét bỏ ta, không muốn lại gần ta, khi ta đói, chỉ có thể đi tìm thức ăn trong đống rác…”
Hệ thống lặng lẽ nghe nàng kể lại quá khứ mà cốt truyện không hề nhắc đến, dần dần, trong ánh sáng của bộ não, xuất hiện những hình ảnh về thời thơ ấu của Cửu Vụ.
Đứa trẻ trong nôi mở mắt ra, chỉ thấy một hồ nước, theo dòng nước trôi đi, đứa trẻ bị một con chó săn kéo lên bờ, con chó không hề làm hại đứa trẻ, kéo đứa trẻ trở về ổ của nó.
Nói là ổ, thực chất chỉ là một chiếc cầu hôi thối, con chó không có chủ nhân, đôi khi sẽ ngậm một ít thức ăn khô cứng rồi mang về để cạnh đứa trẻ, đôi khi lại ngậm những miếng thịt thối không biết là của loài động vật nào…
Điều kỳ lạ là, đứa trẻ lại sống sót được như vậy.
Đứa trẻ bò lết trong ổ cầu bẩn thỉu, thỉnh thoảng ngã xuống sông, lại bị con chó cắn lên bờ, khi đứa trẻ có thể đứng lên, nó sẽ trèo lên lưng con chó, bàn tay nhỏ siết chặt bộ lông ngắn của con chó, dù con chó có hung dữ thở ra hơi nóng cũng không chịu buông tay.
Khi đứa trẻ có thể đi, con chó thường xuyên dẫn đứa trẻ đến trước cửa từng nhà trong thị trấn, tự nó trốn trong bóng tối, chờ đến khi đứa trẻ bị đuổi đi, rồi lại xuất hiện, ngậm lấy đứa trẻ đi. Khi cô bé đã lớn, chân tay hoạt bát, con chó không còn nhanh nhẹn như trước nữa, ổ cầu bị sửa lại, con chó không muốn rời đi, cắn thương người của quan phủ, cuối cùng bị treo chết.